Chương 8: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: ChenLuan

Giây phút chiếc mủ bảo hộ rơi xuống, Tống Nhiễm sửng sốt kinh ngạc, bị sự đường đột cùng lỗ mãng của bản thân dọa cho giật nẩy mình.

Cô mặt đối mặt với anh, khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc, không biết phải làm sao, vừa kích động lại ngây ngốc ra, không thốt nên lời. Tay cũng sợ hãi buông ra, mũ bảo hộ rơi xuống.

Lực chú ý của anh cực tập trung, con ngươi vừa rũ xuống, giơ tay liền bắt được chiếc mũ bảo hộ.

Anh không có dư thừa cảm xúc, chỉ vì tình hình hỗn loạn xung quanh mà trước sau nghiêm túc cau mày, cũng không vì Tống Nhiễm ở trước mặt làm mình dừng lại, xoay người đi giúp áp giải những tên gây sự kia.

"Anh không còn nhớ tôi sao?"

Tống Nhiễm nhỏ giọng hô lên rồi chen lên đằng trước, lần thứ hai cách bức tường người cầm lấy tay áo anh. Vốn dĩ là đặc công. Trang phục tác chiến cảm nhận được sự thô cứng, tựa như cát xay.

Anh lần nữa quay đầu, cũng không biết có nghe thấy tiếng thì thào của cô hay không, anh có chút khó hiểu nhìn nhìn trên cánh tay mình, cô vội thu ngón tay.

Xung quanh, đặc công bận bịu ngăn cảm đám đông, không rảnh quan tâm cô. Nhưng người bắt đầu di chuyển, cô sắp không nắm chắc nữa rồi, vội la lên:

"Anh đã cứu tôi! Anh không nhớ nữa hay sao? Ở Tô Duệ Thành. Anh đã cứu tôi!"

Anh hình như cũng không nhớ rõ, mà người gây rối bị khống chế trong tay đang cố tránh thoát.

Anh chung trước sau vẫn luôn là một người kiên nhẫn lẫn lễ độ, đối với cô khuyên giải:

"Quý cô, tôi đang thực hành nhiệm vụ."

Cô ngẩn người, biết mình vô lễ.

Tay cô nhất thời buông lõng sức lực, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên vẻ mất mát vô cùng đáng thương.

Anh liếc nhìn hai mắt cô, thật sự không rãnh bận tâm, xoay người muốn đi. Cô vừa buông tay, lại lần nữa nắm chặt.

Anh tên gì?

Cô ngước nhìn anh, sợ anh không trả lời, khẩn trương đến mức gần như nghẹn ngào, truy hỏi đến cùng: Anh tên gì?

Anh chần chừ trong chớp mắt, lại nhanh chóng nói: Lý Toản.

Nói xong anh phất nhẹ tay cô đang nắm chặt trên cánh tay mình xuống.

"Lùi ra phía sau! Đừng chen lấn! Lùi ra phía sau!" Đặc công tạo thành bức tường ngăn chặn biển người, Tống Nhiễm bị lực mạnh của làn sóng đẩy ra sau, khoảng cách của anh và cô hoàn toàn xa dần.

Anh đưa đám người kia đi rồi, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.

Qua hơn nửa giờ, đám đông ồn ào hỗn loạn mới dần dần sơ tán. Trên mặt đất một đống giấy vụn, chai nhựa, rác rưởi. Vali màu trắng của Tống Nhiễm bị dẫm đám to đám nhỏ, tất cả đều là dấu chân.

Cô chật vật chịu không nổi mang theo vali ra khỏi sân bay, đợi gần một tiếng đồng hồ mới chen chúc lên được xe buýt.

Ngoài cửa sổ mưa rất to, nước mưa ngập úng thành biển, làn sóng dập dờn đánh lên kính thủy tinh. Lương Thành hầu như bị chìm ngập. Vô số xe con ngâm trong nước. Tài xế xe buýt phải rất dũng mãnh, đem xe xem như ca nô lái rất nhanh.

Mưa to điên đảo, muốn biến thành phố tê liệt, người trên xe than thở tuyệt vọng, oán trách phàn nàn không ngừng.

Tống Nhiễm người tựa gần bên cửa xe, ánh mắt trong suốt, nét mặt yên bình, trong lòng tựa làn gió nhẹ, từ từ thổi qua vạn lí lộ trình.

Duyên phận thật kì lạ, mỗi lần gặp mặt đều nhốn nháo hỗn loạn, rơi vào một tòa thành này đến một toàn thành khác.

Lúc cô rời khỏi sân bay nghe ngóng thăm dò được, Lý Toản bọn anh trực thuộc đại quân khu Giang Thành, nhưng thường xuyên ở Lương Thành.

Sau khi tới nhà, cô phân chia gọi báo cho Nhiễm Vũ Vi và người sắp đặt sách báo của Đế Thành nói Lương Thành mưa lớn, chuyến bay hủy bỏ. Gần đây thời tiết quá kém, đoán chừng đến muộn mất một hai hôm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!