Chương 6: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: ChenLuan

Tám giờ sáng, thức ăn ngon đầu đường đông nghịt. Trời vẫn còn mưa, nhưng ngăn không nổi sự nhiệt tình người Lương Thành vào quán ăn.

Lương Thành vừa vào đầu mùa Hạ thời tiết trở nên nóng bức lại ẩm ướt, trong nhà cũng không muốn ở, đều thích ra ngoài hóng gió. Những người già thích mang theo cái ghế nhỏ tụ tập lại đầu ngỏ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ* từng làn gió theo chiếc quạt lùa ra.

Hộ gia đình trong khu xã mới cũng bắt chước ra ngoài hoa viên quảng trường. Trong thành phố mấy cái hồ và sông là nơi hóng mát lí tưởng nhất.

Vài thanh niên trẻ tuổi vội vàng, kéo bè kéo bạn, tụ tập bên trong quầy hàng rộng lớn ngoài trời uống rượu ăn đồ nướng, mồ hôi nhễ nhãi đầm đìa mới soảng khoái.

Thức ăn ngon Lương Thành cũng rất nhiều, các món ăn dân dã địa phương đặc sắc, cá sông rau dại, điểm tâm ăn nhẹ... cứ nếm thử dần dần, một hai tháng cũng ăn không hết.

Phố thức ăn ngon nằm ở bên bờ sông, màn đêm vừa buông xuống, đèn nê ông sáng lên. Biển hiệu Quán cá chày Tôm hùm nhỏ giăng đầy đèn đủ màu sắc giữa trời đêm. Nhân viên đứng ra đầu đường mời chào khách.

Tống Nhiễm đỗ xe xong, cơn mưa cũng ngừng hẳn. 

Phục vụ quán tôm hùm đứng ở cửa ra vào đặt một cái bàn ngoài trời.

Mấy người trao đổi một chút, quyết định ngồi bên ngoài. Vừa mưa xong, gió sông thổi vào rất dễ chịu.

Tống Nhiễm gọi ba suất tôm hùm cay cỡ lớn, lại gọi thêm canh xương hầm củ sen, ớt xanh xào ngó sen, đậu phụ khô xào rau cúc, đầu cá và củ cải hầm cách thuỷ, thêm một đống đồ ăn chiên nướng...

Tiểu Thu vội ngăn lại:

"Đừng gọi nhiều quá, gọi nhiều như thế ăn không hết đâu."

Tiểu Đông cười nói:Là tiền đi công tác phát thưởng hay sao? Tại sao lại hào phóng như thế?

Tống Nhiễm nói:

"Nếu ăn không hết thì gói đem về nhà."

Mời đồng nghiệp ăn cơm mà chỉ mời ít rau dưa, rất xấu hổ.

Tiểu Hạ nói:

"Không cần đâu. Từng này đủ nhiều rồi."

Ừ. Tống Nhiễm gấp thực đơn lại,

"Vậy gọi từng này trước đi, thiếu lại gọi thêm sau nhé?"

Được.

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn, bình thường trong công việc trao đổi trò chuyện với nhau rất nhiều, nhưng tụ họp riêng lại rất ít, giờ này mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau cười ngây ngô, bầu không khí vừa yên tĩnh được mấy giây.

Tiểu Đông lại hăm hở đề cập tới một đề tài:

"Lương Thành đưa ra chính sách đăng kí cư trú, bây giờ giá cả phòng đất lại tăng lên."

Thẩm Bội tô thêm son môi, thản nhiên nói:

"Từ trước tới giờ chưa bao giờ quan tâm đến giá cả phòng đất."

Tiểu Xuân:

"Tất nhiên cô không cần quan tâm tới rồi. Cũng là mấy người dân bản địa các cô sướng nhất, có nhà ở, tiền lương muốn tiêu xài như thế nào thì tiêu xài, cái gì cũng không phải lo."

Tống Nhiêm lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!