Chương 47: (Vô Đề)

Tháng Hai chỉ còn một ngày cuối cùng, thời tiết vẫn lạnh giá. Nhiệt độ ban đêm không đến 2 độ C, với thành phố Long ẩm ướt quanh năm có thể nói là rét thấu xương.

Tầng một nhà Tống Nhiễm vốn không ở hướng đón nắng, mùa hè thì mát, nhưng mùa này lại cực kỳ âm u lạnh lẽo. Cô mở cửa vào nhà, Lý Toản theo sau, đứng bên hiên nhìn một vòng trong nhà.

Tống Nhiễm cất giọng khàn khàn:

"Nhà tôi nền xi măng, không cần đổi giày đâu."

Lý Toản lướt nhìn sàn nhà,

"Cô sống một mình hả?"

"Ừ. Đây là nhà ông bà ngoại tôi, họ qua đời rồi." Tống Nhiễm bỏ túi xuống, bật lò sưởi điện,

"Anh hơ người sưởi ấm trước đi, tôi rửa mặt đã."

Cô không còn khóc nữa, song trên mặt toàn là vệt nước mắt. Lý Toản gật đầu, Được.

Tống Nhiễm đi được vài bước thì quay đầu thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, trông hơi khách sáo, đành chỉ vào sofa, Anh ngồi đi.

À.

Tống Nhiễm vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ xấu xí của mình trong gương. Đến lúc cô ra ngoài, Lý Toản đang ngồi trên sofa, hơi khom lưng hơ tay.

Hai khuỷu tay anh chống trên đầu gối, bàn tay cân đối thon dài, lật qua lật lại trên lò sưởi. Ánh lửa soi vào ngón tay anh, ánh lên màu hồng hào. Khuôn mặt anh cũng được ánh lửa soi ấm, nhưng dưới vẻ mặt điềm đạm kia lại mang nỗi cô đơn khó tả.

Từ khi gặp lại anh sau sự việc nổ bom lần đó, Tống Nhiễm chưa từng thấy vẻ mặt anh như giờ phút này. Hoặc có thể nói, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy anh có vẻ mặt này, như thể ánh lửa cực nóng kia cũng không thể làm tan đi nỗi cô quạnh nơi đáy mắt anh.

Cô nghĩ, nửa năm qua, khi cô không nhìn vào gương, không đối mặt với bất cứ ai, chắc hẳn cũng mang vẻ mặt như thế.

Tống Nhiễm đi đến ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, cũng khom người hơ tay trước lửa. Tay cô cách tay anh một khoảng không gần không xa.

Vào nhà đã được một lúc, không khí lạnh vẫn thấm sâu trong người. Cô cất lời:

"Anh đợi ở đó bao lâu rồi?"

"Được một lát. Tôi gọi điện thoại cho cô nhưng không được."

Hết pin rồi.

Ừ.

"Sao hôm nay anh đến đây?"

"Vụ án kia, tôi cho rằng điều cô nói có thể là đúng."

"Nhưng anh cũng nói đúng rồi. Vương Hàn lừa tôi... cũng không thể gọi là lừa, chỉ hư cấu 1% câu chuyện thôi."

Bọn họ có cái đúng, và cũng có cái sai.

Giờ khắc này, dường như cả hai đều ngầm hiểu không nên nói sâu hơn vào vấn đề này nữa. Trong lòng họ muốn nói tới những điều khác hơn.

Anh và cô ngồi vuông góc với nhau, hai người đều dán mắt về phía lò sưởi, bàn tay lật qua lật lại, để lộ chút nội tâm bất an.

Anh ngước mắt lên thoáng nhìn cô,

"Đi uống chút nước đi."

Hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!