Chương 46: (Vô Đề)

Tống Nhiễm thức trắng cả đêm. Trên màn hình laptop đang mở bài viết mẫu do Lưu Vũ Phi gửi, thừa nhận nội dung bài đăng hôm qua có thông tin sai lệch chưa được kiểm chứng, đợi cơ quan pháp luật điều tra.

Chín giờ sáng, cô định đứng dậy uống cốc nước, song vừa đứng lên thì người đã choáng váng quay cuồng, trước mắt tối sầm. Cô vịn lấy bàn gắng gượng hồi lâu, cơn chóng mặt mới lắng xuống.

Tống Nhiễm lại nằm xuống giường.

Suốt đêm cô cố gắng tỉnh táo và lý trí hơn, suy nghĩ vấn đề theo góc độ của Lý Toản nhưng vô ích. Khi đứng ở góc độ của mình, cô thấy pháo đài của mình cực kỳ kiên cố, nào là bằng chứng thời gian, địa điểm và vụ khiếu nại của Vương Hàn; trưởng phòng đào tạo lộ tẩy và cô gặp uy hiếp từ nhiều phía... Tuy nhiên, lời nói của Lý Toản cũng không hoàn toàn vô lý.

Cô lấy điện thoại ra, định tìm người thứ ba giúp đỡ dẫn cô thoát khỏi mê cung, dù chỉ là cái nhìn sơ sài khách quan. Nhưng trong danh bạ cả nghìn người, không ai có thể cho cô cảm giác tin cậy được.

Người duy nhất có thể thì tối qua cũng...

Tống Nhiễm vừa định đặt điện thoại xuống thì bất ngờ thấy được số của La Chiến. Cô nhớ Lý Toản bảo anh ấy đã về nước, giờ chắc liên lạc được.

Cô bấm máy, trùng hợp La Chiến đang rảnh, sau vài câu thăm hỏi, trong lúc cô đang ngập ngừng do dự, La Chiến đã đoán ra mục đích của cô:

"Đứng trong tâm bão không hề đễ chịu phải không?"

Anh cũng biết hả?

"Bây giờ phóng viên Tống nổi tiếng toàn quốc mà." Anh ấy còn có tâm trạng nói đùa.

Tống Nhiễm hỏi thẳng:

"Anh cảm thấy tôi làm thế có sai không?"

La Chiến cân nhắc chốc lát, "Tôi xem bài viết phỏng vấn của cô, lời khai của nhân chứng vô cùng rõ ràng, địa điểm và thời gian sự kiện, bao gồm những lần khiếu nại đều rành mạch, cảnh sát chỉ cần chịu điều tra, nhất định có thể tra ra thật giả.

Cho nên tôi cảm thấy cô làm đúng, cô chỉ cho một phía có cơ hội lên tiếng thôi.Bên kia họ cũng tự có cách thanh minh của bản thân mà.Công chúng sẽ tin tưởng bên nào?

"La Chiến hỏi ngược lại. Tống Nhiễm á khẩu."Có lẽ cô điều tra được một phần sự thật, nhưng cô là phóng viên, hiểu rõ sức mạnh của truyền thông đại chúng hơn tôi. Khi một phần sự thật được phóng đại vô hạn, thì cũng có nghĩa một phần sự thật khác có khả năng bị hạn chế vô hạn.

Bởi vì quần chúng không dùng đến lý trí để phận biệt đúng sai, họ chỉ dựa vào cảm xúc mà thôi.

"Tống Nhiễm im lặng. Hôm qua, Lý Toản từng cố gắng biểu đạt ý này, có điều cô không muốn nghe."Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, mọi người phải hợp lực mới có thể điều tra toàn diện rõ ràng, chỉ dựa vào một mình cô thì sao có khả năng? Cá nhân tôi cho rằng, cô đã lên tiếng khách quan rồi. Điều tra sự thật là chuyện của cảnh sát, nhìn nhận ra sao là chuyện của cư dân mạng.

Có điều hiện tại lòng tin với chính quyền đang sa sút, cư dân mạng suy nghĩ quá cảm tính. Họ không kiểm soát được đương nhiên sẽ trách cô không viết ra đáp án một cách hoàn chỉnh, điều này không công bằng.Khi ấy tôi sợ nếu không lên tiếng, đối phương sẽ bao che cho nhau, đứa bé liền xong đời.Đúng vậy. Cô nhắm chuẩn mục đích, nên cố gắng muốn vạch trần sự thật. Nhưng phóng viên Tống...

"La Chiến bỗng đổi đề tài:"Nút ấn cửa chớp trên máy ảnh đâu có tình cảm, tấm ảnh Candy kia chỉ đơn thuần là sự ghi lại khách quan.

Mục đích cô chụp bức ảnh kia rốt cuộc là gì không quan trọng, cô không cần vì thế mà tự trách hay thanh minh. Bất kể là học sinh Vương hay Chu Á Nam, họ đều không phải những đứa bé tử vong khi ấy. Cô có thể ghi lại, nhưng cô không có trách nhiệm phải bảo vệ chúng.

Một khi cô muốn bảo vệ thì cô đã có lòng riêng, không còn là người nhìn sự việc với con mắt khách quan nữa rồi."

Tống Nhiễm thảng thốt.

Lý Toản thao thức suốt đêm. Anh sắp xếp lại tất cả manh mỗi sự việc, phát hiện ra những bất đồng của anh và Tống Nhiễm chủ yếu nằm ở lời khai của học sinh, của trưởng phòng đào tạo trường, của giáo viên Triệu Nguyên Lập và ở hành động từ phía cảnh sát.

Một là lời khai của học sinh, Lý Toản không phản đối thông tin học sinh Vương bị bạo hành, cảnh sát dễ dàng chứng thực điều này. Điều anh không chắc chắn chính là hai bằng chứng của Chu Á Nam, chúng không đạt tiêu chuẩn về mặt pháp luật.

Hai là vụ việc khiếu nại đến trưởng phòng đào tạo, Tổng Nhiễm bảo cô đã kiểm chứng được, nhưng Lý Toản thì chưa tìm được bằng chứng.

Ba là về giáo viên Triệu Nguyên Lập, bởi vì chức vị của anh không đủ quyền hạn nên tạm thời không xem được lời khai của ông ta.

Bốn là hành động của cảnh sát, Lý Toản cảm thấy tác phong làm việc của họ quá cực đoan. Theo ý anh, Sở Cảnh sát chỉ cần đánh tiếng với đài truyền hình là được. Ngay cả bố cô cũng bị liên lụy thì hơi quá đáng.

Phân tích xong, anh rút ra kết luận:

Điểm mình có thể cố gắng đào sâu hơn chỉ có trưởng phòng đào tạo và giáo viên Triệu Nguyên Lập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!