Edit: Onion2109
Beta: Eimi.103
Trước Giao thừa một ngày, nhiệt độ ở Lương Thành lại giảm. Khí lạnh thấu xương, buốt da buốt thịt.
Lý Toản ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc. Anh cố ý đến vào ngày này là vì trong đội ít người, anh không muốn phải bận rộn chia tay.
Đồ của anh cũng không nhiều.
Ngoại trừ mấy bộ quân trang, quân hàm, quân hiệu, vài cuốn sách thì không có gì khác.
Mùa đông Lương Thành vừa ẩm ướt vừa lạnh, mấy ngày nay trời đều u ám, trong ký túc xá cũng bao phủ một lớp ánh sáng âm u mịt mờ. Chiếc áo lính chói sáng thiêng liêng trước giờ cũng mờ đi ít nhiều. Trên giường của anh là chăn nệm được gấp theo tiêu chuẩn.
Lý Toản lúc ra cửa thoáng nhìn lại rồi khóa cửa.
Trong hành lang, một cái bóng nghiêng tới, là Trần Phong. Anh biết Lý Toản sẽ chọn hôm nay để rời đội.
Anh rõ hơn những người khác, đứa nhỏ này rất ngang bướng, bây giờ rơi vào tình trạng như thế, tất nhiên không muốn để người ta trông thấy, cho dù là chiến hữu thân thiết nhất.
Trần Phong còn nhớ rõ lúc Lý Toản vừa mới đến trường quân đội, một học sinh mới mười tám tuổi, dáng dấp non nớt, tính tình không có gì đặc biệt, rất ôn hòa, gặp ai cũng ngại ngùng cười.
Khi đó anh cảm thấy cậu không thích hợp trong quân doanh, thật không ngờ đứa bé kia có thể chịu được cực khổ, lại thông minh hiếu học. Làm người tác phong đứng đắn, trong lòng quang minh lỗi lạc. Thực chất bên trong tính cách ôn hòa là sự mạnh mẽ, có mục tiêu và lý tưởng để theo đuổi.
Càng về sau, anh càng chắc chắn, đứa nhỏ này trong tương lai tất thành người có tài.
Trước đây anh cũng không tiếc để Lý Toản đi Đông Quốc, đồng ý cho cậu, đơn giản là muốn cậu lập được chút công, trở về thuận lợi thăng quân hàm. Lần này thì tốt rồi, lập huân chương danh dự hạng nhất, nhưng lại…
Từ vụ nổ năm ngoái đã qua năm tháng.
Những phương pháp trị liệu nào có thể dùng đều đã thử qua hết, những vị trí khác trên cơ thể Lý Toản đều đã phục hồi, chỉ có vấn đề về tai là không có cách nào giải quyết.
Từ một phương diện nào đó mà nói, cậu đã là một người tàn tật.
Trần Phong nghĩ như vậy, trong lòng hốt hoảng. Anh cũng sợ đứa nhỏ này sẽ không có tương lai.
Nhưng anh rất nhanh bỏ qua ý nghĩ xấu này, đi lên trước nắm lấy bả vai Lý Toản, nói:
"Hồ sơ của cậu sẽ chờ để năm sau tái thẩm. A Toản, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu làm một chức vụ trong quân…"
Chỉ đạo viên.
Lý Toản nhẹ giọng ngắt lời,
"Cha đã tới đón tôi, đang chờ ở cửa vào. Tôi đi trước."
Trần Phong nín lặng. Biết rõ tính cách của Lý Toản, ở chỗ này lâu một chút sẽ càng thêm đau khổ.
Anh vỗ vai Lý Toản:
"Về sau nếu có khó khăn gì, nhớ phải tìm đến lão chỉ đạo viên này nhé."
Lý Toản cười ôn hòa: Biết rồi.
Lý Toản đeo ba lô quân dụng ra khỏi ký túc xá, nhìn không chớp mắt vào thao trường đã trải qua bao lần huấn luyện, lúc đến cửa chính lại thả chậm bước chân —— các chiến hữu của anh đều mặc quân trang, phân làm hai đội, đứng tư thế quân đội tiễn biệt anh.
Anh mấp máy môi, cười nhạt một tiếng, xuyên qua đám người.
Cúi chào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!