Edit: Onion2109
Beta: Eimi.103
Tháng đầu tiên của năm mới chớp mắt đã sắp qua.
Ngày hôm ấy là 21 tháng 1, Lương Thành đổ một trận tuyết lớn.
Tống Nhiễm cầm một chiếc ô lớn màu đen đi ra từ bệnh viện. Giày giẫm trên nền tuyết. Cô dừng ở ven đường, dòng người đi bộ và xe cộ lui tới nghiền qua đám tuyết trên đất tạo thành đám bùn đen xấu xí và ẩm ướt, giống như tâm trạng của cô vào lúc này.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xuyên qua mép ô thấy bông tuyết bay đầy, khoảng trời làmột mảng trắng xám mênh mông. Cô có chút tuyệt vọng, nhưng lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trong túi chứa bệnh án của bác sĩ: trầm cảm nặng.
Tống Nhiễm không nói cho bất kỳ ai, dù cha mẹ hay đồng nghiệp.
Cô như thường lệ đi làm rồi lại về nhà, ban ngày uống thuốc để ổn định cảm xúc, ban đêm lại mượn thuốc ngủ để say giấc.
Sau đó rất nhanh bác sĩ điều trị ở Lương Thành của cô phát hiện tình trạng của cô không có khởi sắc gì cả.
Bác sĩ Lương hỏi cô:
"Người nhà cô có biết không? Bị bệnh không thể chỉ chịu đựng mộtmình, cần phải có người thân giúp đỡ."
Tống Nhiễm lắc đầu.
"Không nói cho bất kỳ ai à?"
Không nói được.
Vì sao?
"Họ sẽ thất vọng vì tôi." Cha lúc nào cũng mong mình phải giỏi hơn, mà mẹ thì luôn luôntrách mình quá yếu kém.
"Rất nhiều người bệnh đều gặp phải tình huống này, trước mặt người thân nhất lại khôngcách nào nói ra. Có thể cô không muốn nói với người nhà thì cũng phải nói cho bạn bè, giải tỏa một chút."
"Tôi không biết phải nói với ai cả." Tống Nhiễm nói, "Có lúc tôi tự hỏi đây có phải là một giấc mộng. Chỉ có tôi đang mơ, mà người trên đời đều thanh tỉnh. Có cảm thông không? Các người không tận mắt thấy họ chết đi thì đương nhiên sẽ không hiểu nổi.
Tôi khôngmuốn làm thím Tường Lâm(*), cứ xé nỗi lòng của mình ra cho người khác nhìn, rồi ngườita cũng chỉ nói: chỉ vậy thôi ư? Trông dáng vẻ cũng chẳng đau đớn gì cho cam.
Cô thật yếu đuối, kiên cường chút đi.
"(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc () của Lỗ Tấn."Nhưng Nhiễm Nhiễm à,Bác sĩ nói khẽ,Có thể yếu đuối được. Con người vốn là động vật yếu đuối mà."
Ngày đó tư vấn xong với bác sĩ tâm lý, Tống Nhiễm trở về nhà cha.
Hai tay cô giấu trong áo lông, trù trừ hồi lâu mới lên nhà. Tống Nhiễm không nói nhiều, chỉ im lặng đặt sổ khám bệnh lên bàn trà.
Tống Trí Thành nhìn tờ giấy, im lặng rất lâu.
Ông nghe nói hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi bị bệnh, nhưng ông cũng giống như đại gia số những người thế hệ trước, không hiểu rõ nên xử lý thế nào.
Bác sĩ nói sao?
"Nói là đúng hạn đến tư vấn, uống thuốc đúng giờ, tránh xa những yếu tố kích thích."
"Yếu tố kích thích là sao?"
"Tâm trạng tiêu cực trong công việc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!