Chương 35: (Vô Đề)

Edit: Onion2109

Beta: Eimi.103

Hậu quả của vụ nổ đó rất lâu sau Tống Nhiễm mới biết được.

Trong chớp mắt bom nổ, cô bị ảnh hưởng trực tiếp của sóng xung kích, vỡ lá lách, giác mạc bị tổn thương, nhiều chỗ trên người bị chấn thương.

Cô được đưa khẩn cấp đến bệnh viện không biên giới, sau đó được chuyển đến thủ đô Già Mã, rất nhanh lại được dời về nước.

Trên đoạn đường này, Tống Nhiễm phần lớn thời gian đều hôn mê bất tỉnh, đôi khi có chút ý thức, nhưng lại quá đau đớn mà không thể động đậy. Thế giới là một vùng tăm tối, bên tai đầy rẫy những ngôn ngữ cô không hiểu.

Cô nhớ mang máng mình bị đặt lên cáng cứu thương, nhớ tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng khua lên luồng gió rất lớn, nhớ lại các bác sĩ tranh luận, còn nhớ ở trên máy bay nghe thấy tiếng Trung quen thuộc.

Nhưng trong những mảnh vỡ ký ức mơ hồ đó, không có Lý Toản. Anh từ đầu đến cuối chưa từng đến bên cô.

Nhiều hơn đó là khoảng thời gian cô chìm trong ác mộng. Trong mơ, phần tử cực đoan mặc đồ đen giơ khẩu súng, mặt vô cảm quét sạch đường đi, đạn xuyên qua lồng ngực những người phụ nữ, lưỡi lê chặt đứt đầu những đứa trẻ.

Ở cơn ác mộng cuối cùng, cô nghe có người kêu A Toản, mà Lý Toản lại nhào về phía sau cô, lướt qua cô trong khoảnh khắc.

Cô không kịp phản ứng, trơ mắt hứng chịu quả bom phát nổ.....

Lúc Tống Nhiễm tỉnh táo lại thì đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện Lương Thành. Mắt bị quấn băng gạc rất dày, không cảm nhận được chút ánh sáng nào.

Bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng thấp giọng cãi nhau, là Tống Trí Thành và Nhiễm Vũ Vi:

"Lúc trước tôi không đồng ý cho nó đi Đông Quốc, nhưng do ông không ngừng ủng hộ nó. Ông ở trước mặt nó lúc nào cũng ra vẻ thánh nhân, còn tôi là kẻ xấu! Bây giờ nó thành cái bộ dạng này ông nói phải làm sao hả?"

"Bà đừng kích động, bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, làm phẫu thuật là ổn thôi. Đây là chuyện ngoài ý muốn không ai lường được, chẳng lẽ tôi không đau lòng? Đây là công việc mà nó lựa chọn, thành công của nó bà cũng thấy…"

"Coi như là tôi nhìn rõ ông. Đồ hư vinh! Dối trá! Bản thân chẳng làm nên trò trống gì, trông cậy vào đứa con mình dùng tính mạng đổi lấy thanh danh cho ông!"

"Bà càng nói càng không thể chấp nhận được!"

"Con gái của ông nhiều, tôi chỉ có một đứa, mắt nó đúng là có vấn đề, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!"

Tống Nhiễm hoảng sợ, trong bóng đêm đưa tay túm một lúc chỉ bắt được ga giường.

Chị, chị tỉnh rồi? Tống Ương bắt lấy tay cô.

Chị!

Nhiễm Nhiễm?

"Nhiễm Nhiễm tỉnh rồi!"

Nhất thời trong phòng bệnh đều là giọng của Dương Tuệ Luân, Tống Ương, Nhiễm Trì, cậu, mợ…

Nhiễm Vũ Vi nhanh chóng đi vào:

"Nhiễm Nhiễm? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tống Nhiễm chỗ nào cũng khó chịu, chỗ nào cũng đau, giống như trong người có vô số vết thương bị rách toạc ra. Cô muốn khóc nhưng không khóc được, khó khăn lên tiếng, âm thanh khàn khàn:

"Mắt của con… sao vậy?"

Không có chuyện gì.

Nhiễm Vũ Vi xoa mặt cô, nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!