Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Onion2109

Beta: Eimi.103

Bùm!

Một âm thanh vang dội đến cả đường chân trời, Tống Nhiễm hoảng sợ cả người co rụt lại, giật nảy.

Thời khắc này, cô hy vọng mắt mình bị mù. Bởi vì ——

Cô ngơ ngác nhìn người kia tự phát nổ, máu thịt bắn thành pháo hoa. Mà lũ trẻ xung quanh hắn ta, từng cơ thể nho nhỏ như tờ giấy nát vụn bay tứ tung, máu tươi tung tóe.

Tống Nhiễm đứng lặng, trong đôi mắt trừng lên là sự hoảng sợ và mất trí trước nay chưa từng có. Cô nhìn chằm chằm làn khói màu nâu xanh, miệng há to, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế chụp ảnh, đúng mười giây, cô cứng ngắc như tượng gỗ, không nhúc nhích.

Mãi đến khi một cơn đau dữ dội bị xé rách từ sâu trong nội tâm dâng lên, Tống Nhiễm xoay người chạy về hướng cửa; hai người mẹ vì nghe thấy tiếng đã gào khóc chạy rangoài.

Pằng Pằng mấy tiếng súng vang lên, tiếng gào khóc của người mẹ ngay lập tức tắt lịm.

Tống Nhiễm chạy đến cạnh cửa lập tức run chân quỳ xuống đất, lộn nhào lui về bên cửa sổ.

Sự yên tĩnh trên đường bỗng nhiên sôi trào.

Tiếng hô khẩu hiệu kinh khủng, tiếng kêu gào cuồng dại.

Tiếng mở cửa của dân cư gần đó, tiếng đóng cửa, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng vang vọng khắp cả thế giới.

Mà ngoài cửa sổ, thi thể vỡ nát của bọn nhỏ lẳng lặng nằm đó. Có đứa bé còn động đậy, viên đạn bay tới lập tức lại lặng thinh.

Tống Nhiễm cúi đầu, che lỗ tai, nước mắt điên cuồng tuôn ra. Nỗi sợ hãi của cả đời này như bộc phát ra hết trong lúc này.

Chúng điên rồi! 

Trụ sở quân đội chính phủ cách nơi này không đến 1km!

Mau đến đi quân nhân, cầu xin các anh! Làm ơn đến mau đi! Mau cứu lấy những đứa trẻ!

Hai mắt cô đẫm lệ trong mông lung, thấy Sasin hai mắt vằn máu, cầm một khẩu súng xông ra ngoài.

Tống Nhiễm nhào tới ôm chặt lấy chân cậu, thấp giọng kêu rên: Please!

Nước mắt cô chảy ròng ròng, sợ hãi đến sắp sụp đổ: 

"Làm ơn! Cậu sẽ chết! Cầu xin cậu!"

Bên ngoài tiếng trẻ con khóc thét, những người phụ nữ khóc lóc van xin, mấy tiếng súng vang lên tiêu diệt hết thảy. Sasin đã khóc đến cả khuôn mặt méo mó, cậu vùng khỏi Tống Nhiễm xông ra ngoài.

Một loạt tiếng súng vang lên, phía Sasin bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

Tống Nhiễm bịt chặt miệng của mình, tiếng khóc cố hết sức kìm trong cổ họng.

Cô bò đến bên cửa sổ, thấy rõ quần áo của đám người ngoài kia, là tổ chức khủng bố.

Bọn chúng quá phách lối, vốn dĩ không để trụ sở quân chính phủ gần đây vào mắt!

Bọn chúng ghìm súng, che mặt, đi trên đường, đá vào từng thi thể trên mặt đất, gặpngười còn sống liền nổ súng. Còn có nhiều tên trực tiếp xông vào khu dân cư càn quét, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Tống Nhiễm sợ hãi, cô bò qua cửa chính, xuyên qua khe cửa trông thấy Sasin nghiêng ngả tựa vào tường, bụng trúng một phát đạn  nhưng vẫn còn sống.

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, kéo tay cậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!