Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Onion2109

Người đàn ông chống hai tay đứng dậy, vỗ bụi đất trên vai, đưa mắt hỏi Tống Nhiễm: Không sao chứ? 

Tôi không sao. Tống Nhiễm chậm rãi ngồi dậy. Tiếng bom nổ mạnh chấn động đến đầu óc cô làm phản ứng có phần chậm chạp.

Anh nói:

"Cô trước cứ từ từ, không cần đứng dậy vội."

Ừ. Tống Nhiễm gật đầu. Tim cô đập kịch liệt như muốn phá tung lồng ngực mà ra.

Mặt đất không khí sôi trào, nóng như lửa đốt.

Nóng quá.

Gần giữa trưa, một cơn gió cũng chẳng có.

Cô giật khăn che mặt xuống, qua quýt lau đi mồ hôi đầy đầu và cổ.

Anh đến một bên kiểm tra mảnh bom.

Nhịp tim của Tống Nhiễm còn chưa ổn định lại. Cả khuôn mặt nóng bừng, vô thức lau hết sạch bụi trên mặt.

Một quân sĩ khác tới hỏi: 

"Cô là phóng viên ở đâu?"

Tống Nhiễm trả lời: 

"Đài truyền hình Lương Thành."

Đối phương thắc mắc:

"Tại sao người ta lại để một phụ nữ đơn độc ra tiền tuyến làm việc?"

Tống Nhiễm nói: 

"Tôi đến đây không phải để phỏng vấn mà là tìm người."

"Tình hình này cô còn đi về phía bắc sao?"

"Tôi tìm bạn, bọn họ sẽ đưa tôi cùng đi Già Mã."

Đối phương hiểu ra, nói:

"Cô phải cẩn thận, tình hình ở đây không ổn định, ngoài thành còn có vài cuộc xung đột nhỏ."

Tống Nhiễm gật đầu: 

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh."

Cô đứng dậy đi đến chiếc xe gắn máy bên cạnh, vô thức quay đầu nhìn người đàn ông tên là azan kia. Anh quỳ một chân trên đất, đang xem xét mảnh bom vỡ trên tay. Khăn che mặtmàu đen, lộ ra nửa gò má, mũi rất cao, lông mày anh tuấn.

Cô không dưng có chút phiền muộn, thu lại ánh mắt, lên xe chuẩn bị nổ máy thì nghe thấy một giọng nói ôn hòa Bạn cô ở đâu?

Tống Nhiễm theo tiếng nói quay lại, là anh.

Anh vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ngước mắt nhìn cô. Mắt hơi híp lại, con ngươi rất sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!