Chuyển ngữ: ChenLuan
Lý Toản nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ, cười nhàn nhạt, lại hỏi:
"Trong nhà có mấy người?"
Ông cụ nhấc cánh tay nhăn nheo thô ráp lên, một bên khoa tay múa chân, một bên nhỏ giọng nói liên miên.
Y Tang phiên dịch lại:
"Có chín người. Nhưng mà cả nhà con trai lớn chạy trốn qua nước láng giềng. Con trai út đi lính, trong nhà còn có vợ, con dâu cùng hai đứa cháu."
"Bình thường có làm ruộng không?"
"Có chứ! Nhưng bởi vì chiến tranh loạn lạc, rất nhiều hoa màu đều bị huỷ hoại, chỉ thu hoạch được chút lúa mì. Không biết ăn hết rồi, sau này phải làm thế nào nữa."
Lý Toản mín chặt môi không nói chuyện nữa.
Anh đứng tại chổ một lát, dư quang nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn nhìn, Tống Nhiễm đang quay phim. Anh không quá quen với việc để lộ mặt trước ống kính, có hơi mất tự nhiên ngoảnh mặt ra chổ khác, lùi ra sau một bước, tránh khỏi ống kính.
Cách đó không xa, mọi người vẫn còn đang vui vẻ vác túi lúa mì.
Lý Toản đứng một bên, nhìn các chiến hữu của mình, lại không nhịn được khe khẽ cười.
Tống Nhiễm nhìn sườn mặt anh nghiêng nghiêng mỉm cười, do dự không biết có nên chụp lại không, đúng lúc anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt cô.
Ý cười trên mặt anh còn chưa vơi đi, nói:
"Lúc nãy tôi đoán sai rồi, cái túi kia không vượt quá tám mươi cân."
Cô gật gật đầu: Ừm.
Ông cụ biết được bọn họ tới gỡ bỏ mìn, cũng rất vui mừng, run run rẩy rẩy từ trong bọc lấy ra mấy ra mấy tẩu thuốc lá mềm mềm nhăn nhúm, ân cần niềm nở đưa cho mọi người. Nhìn điếu thuốc kia chắc là nhặt được trên chiến trường, là đồ tốt, đoán chừng cất dấu rất lâu rồi.
Đội trưởng Dương lập tức xua tay nói không cần.
Ông cụ Tiếng Anh không am hiểu, nụ cười trên mặt xuất hiện toàn nếp nhăn, nhưng vẫn cất công chuyền từng mẩu thuốc.
Đội trưởng Dương nói với Y Tang:
"Cậu nói với cụ chúng tôi không lấy đâu."
Y Tang lại nói:
"Nhận đi mà. Các anh cầm lấy cụ càng vui vẻ hơn."
Ngay sau đó đội trưởng Dương cầm lấy một điếu, hai ba chiến hữu khác cũng nhận lấy.
Một điếu cuối cùng được đưa tới trước mặt Lý Toản, Lý Toản cười cười:
"Cảm ơn, con không hút thuốc ạ."
Y Tang đứng một bên giải thích, lúc này ông cụ mới đem điếu thuốc cuối cùng cẩn thận từng li từng tý cất vào trong bọc.
Mọi người náo loạn xong, chào tạm biệt ông cụ ra về.
Một đám thanh niên trẻ tuổi quần áo lính rằn ri lại phất phới nối gót nhau giống như cây đậu chạy vào giữa cánh đồng vàng rực rỡ, chạy xuống dốc núi.
Lý Toản đi cuối cùng, anh vỗ vỗ túi bao bố trên lưng ông cụ, tay giấu giấu nhét mười đô la vào trong túi. Nhét xong chuẩn bị nhảy xuống ruộng lúa, lúc này mới chợt nhớ ra phía sau còn có cái đuôi nhỏ Tống Nhiễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!