Mất chưa đầy mười phút, thằng Hiếu đã lao ra. Gặp nó, cậu xoắn tai mắng mỏ:
- Vai vợ cậu là vai vợ cậu, nghe chửa?
- Vâng, vai vợ cậu không là vai vợ cậu thì là gì hả cậu?
Thằng Hiếu mếu máo hỏi lại, cậu cáu:
- Biết là vai của vợ cậu sao còn dám chạm?
- Con nào có dám chạm.
- Mày xạo! Rõ ràng bữa nay mợ mỏi vai, mày bóp vai cho mợ mà giờ mày chối tỉnh bơ thế hả?
- Đâu có đâu cậu, con nào có bóp vai cho mợ. Không tin cậu hỏi con Tiên mà coi.
- Con Tiên đâu! Thằng Hiếu nói có đúng không?
Cậu lớn tiếng hỏi, con Tiên mặc xong cái váy, run rẩy đi ra gật đầu lia lịa. Lúc bấy giờ cậu mới hơi hơi hạ hoả, cậu trừng mắt lườm chúng nó rồi dằn mặt:
- Cậu tạm tin hai đứa bay, giờ cậu về phòng hỏi mợ, chúng mày dám dối trá nửa lời thì đừng trách cậu ác.
Dứt lời, cậu chạy vội về phòng bảo vợ:
- Nấm lùn! Hình như mày nhầm rồi đó, thằng Hiếu nó không hề bóp vai cho mày đâu.
- Em biết.
- Thế sao ban nãy mày lại nói nó bóp vai cho mày?
- Thì em nói xạo mà.
Hân thật thà thừa nhận, cậu đơ người hỏi:
- Mày không sợ cậu đập nó hả?
- Hiếu là người lanh lẹ, em tin Hiếu sẽ nói cho cậu sự thật trước khi cậu làm gì Hiếu.
- Mày được lắm! Có biết uyên ương người ta đang thắm thiết thế nào không?
Vậy á? Tự dưng Hân lại thấy có lỗi ghê. Lúc ở hiệu thuốc thấy Tiên với Hiếu dỗi nhau, cô còn tưởng tối nay Tiên về nhà bỏ mặc Hiếu ở nhà cô chứ, nào đâu ngờ ban ngày giận là chuyện của ban ngày, ban đêm thắm thiết là chuyện của ban đêm, chẳng liên quan. Hân cũng nào có khác gì Tiên, tuy cô cố ý nằm quay lưng về phía cậu nhưng chuyện vừa rồi đã làm cô nguôi ngoai cơn giận khi chứng kiến Cúc chăm sóc cậu.
Chồng Hân thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu ôm Hân từ phía sau, vừa đưa tay bóp vai cho Hân vừa bực bội dặn:
- Vợ chồng với nhau mà sao cứ phải xạo thế nhờ? Sống thật sống thẳng thì chết ai? Lần sau đi làm mỏi vai thì về nhà sơm sớm với cậu, cậu bóp vai cho.
- Em sợ làm phiền cậu với Cúc.
Hân nhẹ nhàng nói, cậu buột miệng thừa nhận:
- Phiền gì đâu, nó đấm bóp chán chết đi được. Cậu định đuổi nó về phòng từ lâu rồi ấy chứ, nhưng tại mày không nghe máy của cậu nên cậu có chút hờn nhẹ.
- Lúc cậu gọi em đang trao đổi với bệnh nhân, điện thoại để chế độ im lặng nên em không biết. Xong việc ngó máy thấy cuộc gọi nhỡ của cậu em về ngay mà.
- Vậy mà cậu cứ tưởng mày chảnh chó không thèm quan tâm tới cậu nữa cơ.
- Cậu là chồng em mà, lúc nào cậu cũng là mối quan tâm số một trong lòng em ạ.
Nghe nấm lùn tâm sự cậu sướng điên cả người. Cậu xúc động đưa môi miết miết xung quanh bả vai vợ rồi theo bản năng chạm vào chiếc khoá váy đằng sau của nó. Cậu ghé tai vợ xin xỏ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!