Ngay khi đầu ngón tay của Ôn Hành (Wēn Héng) chạm vào mạch đập của Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng), một luồng khát vọng không thể khống chế được bỗng nhiên bùng lên từ sâu trong cơ thể hắn. Bụng hắn co thắt kịch liệt, đói, hắn cảm thấy đói vô cùng. Hắn chỉ muốn lập tức xé nát, nuốt chửng Liên Vô Thương ngay tại chỗ. Dùng máu và thịt của y để dập tắt cơn đói cồn cào đang cuộn trào trong người.
Nhưng mà, làm sao hắn có thể ăn Liên Vô Thương được? Liên Vô Thương là một con người bằng xương bằng thịt kia mà. Ôn Hành gắng sức kìm nén, ngay sau đó hắn cảm thấy một luồng khí mát lạnh từ giữa hai chân mày truyền thẳng xuống, áp chế cơn khát máu kia. Cảm giác này khiến hắn khổ sở chịu đựng, đến mức đôi tay của hắn run rẩy không ngừng.
Bên trong cơ thể hắn, hai luồng lực lượng đang không ngừng giằng co. Hậu quả của cuộc đấu tranh ấy chính là máu mũi hắn tuôn ra như suối. Liên Vô Thương không khỏi kinh ngạc, y vội vươn tay muốn giúp hắn lau máu mũi, nhưng Ôn Hành ngượng ngùng lẩn tránh.
"A Hành, ngươi bị hỏa bốc rồi phải không?" Cẩu Tử (Gǒu Zi) đưa cho Ôn Hành một mảnh vải bẩn, "Mau lau đi. Nhất định là hôm nay lo đi đường mà không uống đủ nước. Chờ lát nữa nấu canh nấm, ngươi uống nhiều một chút."
Ôn Hành lúng túng nhận lấy mảnh vải, vội vàng lau máu mũi: "Ừ, chắc là hỏa bốc."
Liên Vô Thương nhíu nhẹ chân mày, bước đến gần Ôn Hành: "Ngươi không sao chứ?"
Ôn Hành vội vã xua tay, liên tục lùi lại. Nếu như hắn không khống chế nổi bản thân mà thật sự làm Liên Vô Thương bị thương, hắn sẽ ân hận đến chết mất: "Không sao, không sao, chỉ là hỏa bốc thôi." Sau đó hắn liền bị Cẩu Tử kéo đi uống nước.
Liên Vô Thương tựa vào thành xe, nhìn chằm chằm vào giọt máu dính trên đầu ngón tay. Đó là chút máu hắn vô tình chạm phải khi giúp Ôn Hành lau máu mũi vừa rồi. Giọt máu này có màu đỏ sẫm, Liên Vô Thương vê nhẹ ngón tay một cái, giọt máu liền rơi xuống, khô cong tựa như đã héo từ rất lâu.
Canh nấm mà Cẩu Tử nấu chỉ có thể xem là tạm được, nhưng đây đã là đỉnh cao của tài nghệ nấu nướng của ba người một báo rồi. Cẩu Tử ăn đến bụng căng tròn, còn Ôn Hành thì chỉ nhấp vài ngụm cho có lệ. Về phần Liên Vô Thương, xin lỗi, y lại bị buồn nôn, nên đã sớm leo lên xe ngồi thiền.
Cẩu Tử lắc lư đầu, lẩm bẩm: "Luôn có cảm giác dạo gần đây đồ ăn nhiều quá, lão Ôn mà thấy được nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhất định sẽ vui lắm."
Dù chỉ rắc một chút muối, nhưng Cẩu Tử vẫn ăn rất ngon miệng. Chỉ cần có đồ để ăn, hắn sẽ kiên cường sống tiếp. Huống chi, Ôn Hành và Liên Vô Thương không ăn nhiều, coi như hắn chỉ nấu cho riêng mình vậy.
Trên xe, Cẩu Tử nằm sát mép ngoài cùng, đầu hướng vào bên trong. Ôn Hành ôm gậy ăn xin ngồi canh giữ bên cạnh cửa xe, kế bên là Liên Vô Thương đang ngồi xếp bằng, Báo Tử (Bào Zi) thì nằm ở cạnh chân Cẩu Tử. Chiếc xe chật ních người.
Ôn Hành dịch người lại gần cửa hơn. Vì không có chiếu cỏ, cửa xe chỉ được che bằng một mảnh vải rách, miễn cưỡng chắn được phần nào gió. Liên Vô Thương mở mắt ra: "Ngươi không định nằm xuống sao?"
Phàm nhân vẫn nên nằm nghỉ ngơi thì sẽ dễ ngủ hơn. Liên Vô Thương thấy sao cũng được, dù gì thì y cũng xem như là một tu sĩ, cho dù không ngủ một thời gian dài cũng chẳng có vấn đề gì.
Ôn Hành lắc đầu: "Ta không ngủ cũng không sao." Từ lúc tỉnh lại đến giờ, hắn chưa từng ngủ được một giấc nào. "Hay là ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, cơ thể của ngươi vẫn ổn chứ?" Ôn Hành cảm thấy Liên Vô Thương còn cần nghỉ ngơi hơn hắn nhiều.
Liên Vô Thương đáp: "Dù sao ta cũng là một tu sĩ, một hai tháng không ngủ cũng chẳng có gì khó khăn." Nghe vậy, Báo Tử "hừ" một tiếng, quay lưng lại, mông nhắm thẳng vào hai kẻ đang giả vờ này.
"Vậy... chúng ta nói chuyện đi." Ôn Hành mở lời trước, "Thanh Liên Châu (Qīng Lián Zhōu) nằm ở đâu vậy?"
Liên Vô Thương thong thả đáp: "Thanh Liên Châu nằm rất xa, trong Nguyên Linh Giới (Yuán Líng Jiè)."
"Nguyên Linh Giới?" Đối với Ôn Hành ít hiểu biết, trấn Tiểu Nham (Xiǎo Yán) đã là một nơi rộng lớn lắm rồi, còn Nguyên Linh Giới là cái gì, hắn hoàn toàn không có khái niệm.
"Nơi chúng ta đang ở là Ngự Linh Giới (Yù Líng Jiè), Ngự Linh Giới nằm cạnh Nguyên Linh Giới." Ngự Linh Giới là nơi nhân tu tụ tập, còn Nguyên Linh Giới là nơi yêu tu tập trung. So với Nguyên Linh Giới đã tồn tại từ rất lâu đời, Ngự Linh Giới phát triển thành một giới riêng biệt chưa được đến ngàn năm.
Liên Vô Thương không muốn nói nhiều, nhưng Ôn Hành tự động bổ não. Hắn nghĩ Ngự Linh Giới và Nguyên Linh Giới chắc cũng giống như trấn Tiểu Nham và trấn Thanh Thành mà bọn họ sắp đến.
"Còn ngươi thì sao? Trước đây ngươi làm gì?" Liên Vô Thương lại tò mò hơn về Ôn Hành, y ở lại đây chính là vì nhìn không thấu hắn.
"Ta lúc tỉnh dậy chẳng nhớ được gì. Chỉ nhớ mình từ dưới đất bò lên, trong tay nắm chặt cây gậy ăn xin này." Ôn Hành lấy ra cây gậy dài hơn một thước của mình cho Liên Vô Thương xem.
"Chuyện trước kia đều không nhớ được sao?" Liên Vô Thương hỏi, Báo Tử khẽ giật giật đôi tai, trong lòng thầm nghĩ: Tên Liên Vô Thương đáng ghét này đang thôi miên Ôn Hành sao?
"Không nhớ gì cả, dù cố nghĩ đến mấy cũng không ra. Vô Thương, đôi khi ta cảm thấy, ta có lẽ không phải là con người." Ôn Hành chỉ cảm thấy mỗi khi ở bên cạnh Liên Vô Thương, hắn đặc biệt muốn gần gũi y, "Cơ thể ta cứng nhắc nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, không cần ăn uống nhưng cũng không thấy đói, tim của ta cũng chẳng đập nhiều. Chỉ khi đối mặt với ngươi..."
Liên Vô Thương nắm lấy cổ tay Ôn Hành, cuối cùng y cũng có thể quang minh chính đại bắt lấy thứ khiến y để tâm bấy lâu. Thần thức của y thăm dò vào thức hải của Ôn Hành, linh khí từ cổ tay dần dần lưu chuyển vào các kinh mạch trong cơ thể hắn.
Khi thần thức và linh khí của Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng) truyền vào cơ thể Ôn Hành (Wēn Héng), bỗng nhiên bị thứ gì đó cản trở. Y lập tức mở to mắt, phát hiện ra thứ ngăn trở thần thức của mình lại là một đoạn gỗ. Khúc gỗ đen kịt, trông như một vật không hề có sinh khí. Đoạn gỗ này còn nằm trong thức hải của Ôn Hành, chặn ngay trong các kinh mạch của hắn. Nếu không tận mắt thấy Ôn Hành có thể đi lại hoạt động, Liên Vô Thương sẽ cho rằng mình đang bắt mạch cho một khúc gỗ vô tri.
Liên Vô Thương là ai chứ? Cả thiên hạ có rất ít loại gỗ mà y không nhận ra. Thế nhưng khúc gỗ trong thức hải của Ôn Hành lại khiến y thực sự không hiểu nổi, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ. Đoạn gỗ đen kịt kia vươn ra một chiếc xúc tu, lắc lư như muốn tiến đến gần Liên Vô Thương.
Liên Vô Thương thử truyền linh khí của mình vào đoạn gỗ này. Linh khí vừa tiến vào cơ thể Ôn Hành, những sợi rễ trong kinh mạch của hắn lập tức trở nên cuồng loạn.
"Vô Thương... dừng lại..." Giọng nói đầy kiềm chế của Ôn Hành vang lên, Liên Vô Thương mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Hành sắc mặt tái xanh, đồng tử ngập một màu đỏ tươi, khóe miệng hắn thậm chí còn nhô ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt! Ôn Hành đang nắm chặt cây gậy ăn xin trong tay, cố gắng áp chế bản năng của mình: "Không được đưa linh khí của ngươi vào. Ta sẽ ăn ngươi mất..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!