Chương 3: (Vô Đề)

Lâm Vũ Chi vừa định phát cáu, Đường Hành Thiên đã thả tay đang đặt trên vai cậu xuống, ngược lại lấy tay chọc vào phía sau của cô nàng trước mặt.

Sở dĩ gọi cô nàng bởi đối phương mặc một bộ sườn xám đen có đường chỉ vàng, khí chất tao nhã, cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Vũ Chi.

" Bạn học tên là Lâm Vũ Chi đúng không? Cô tên là Diệp Nhàn. Em hẳn biết cô nhưng không biết cô trông như thế nào. Cô là cố vấn học tập của lớp, nếu không muốn gọi cô là giáo viên, bọn họ thường gọi cô là cô Diệp, các em cũng giống như vậy."

Diệp Nhàn âm thanh ôn nhu tới ch ảy nước, có vẻ tuổi tác cũng không chênh lệch so với mẹ Lâm nhiều nhưng tính cách cùng mẹ hùng hùng hổ hổ chênh lệch rất lớn.

Lâm Vũ Chi nhìn Diệp Nhàn, lại nhìn Đường Hành Thiên, do dự vài giây đồng hồ, rồi mới trả lời:"Mẹ.. Diệp… Chào buổi sáng."

"… "

Vì căng thẳng, Lâm Vũ Chi buột miệng gọi thành mẹ Diệp, nhìn thấy ý cười trong mắt Diệp Nhàn liền lập tức xấu hổ.

Ở trước mặt giáo viên, Lâm Vũ Chi luôn căng thẳng, dù sao đã từng là một học sinh kém cỏi, Thư Nhã mặc dù có dịu dàng, nhưng vẫn nghiêm khắc, Lâm Vũ Nhi xưa nay không dám thân thiết trước mặt Thư Nhã.

Đường Hành Thiên nâng cằm, dường như đã phát hiện điều gì đó mới lạ, đầy hứng thú đánh giá Lâm Vũ Chi.

Nguyên lai còn biết ngượng ngùng nha, anh còn tưởng đứa nhỏ xinh đẹp này trước mặt người khác chính là pháo trúc đầu thai.

Chạm phát liền nổ.

Xem ra không phải.

Chỉ là ở trước mặt mình nổ thôi.

Lâm Vũ Chi bị hai mặt giáp công, trong lòng đã sớm đem Đường Hành Thiên vặn thành bánh quai chèo.

Diệp Nhàn nhìn ra Lâm Vũ Chi không được tự nhiên, không nhìn cậu nữa mà quay về phía Đường Hành Thiên, cười nói:" Đây chính là người hôm qua em khen với ta là bông hoa đó hả?"

Đường Hành Thiên gật đầu cười:" Rất không tệ đúng không?"

Thật sự, nếu không phải Lâm Vũ Chi tự nghe thấy, chỉ bằng cái giọng điệu này của Đường Hành Thiên, cậu có ly do nghi ngờ lời anh ta là: Tôi có ánh mắt rất tốt đúng không.

Nhưng Lâm Vũ Chi vẫn cứ trong lòng nhảy dựng.

Lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm của mình, Lâm Vũ Chi không muốn bị đối phương nói không thích.

Diệp Nhàn không đáp lời gì mà là cười nói với Lâm Vũ Chi:" Cô đối với em rất xem trọng."

Lâm Vũ Chi:"Cảm ơn cô."

Diệp Nhàn bị giáo viên bên cạnh lôi kéo qua nói chuyện, Lâm Vũ Chi lạnh lùng nhìn về phía Đường Hành Thiên, tên kia cũng không thèm đếm xỉa tới ánh mắt đằng đằng sát khí bên trong đó, dựa vào trên ghế ngồi, thanh âm trầm thấp, âm thanh như tiếng đàn guitar được gảy nên một cách ngẫu nhiên.

" Mặc dù cậu có lẽ không cần, nhưng nghĩ tới để thoải mái một chút về sau, liền tranh điểm trong mắt họ đi."

Đường Hành Thiên uể oải rũ mi mắt, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc. Lâm Vũ Chi nhìn dáng vẻ người kia, trong lòng đối Đường Hành Thiên không tín nhiệm tức khắc tan đi hơn phân nửa.

Có lẽ, đối phương chỉ là thoạt nhìn cà lơ phất phơ không đáng tin cậy mà thôi, Lâm Vũ Chi ở trong lòng suy đoán.

Nhưng cái này ý tưởng còn chưa vững, liền ầm ầm sụp đổ.

Nói xong, Đường Hành Thiên chậm rãi nâng mắt lên, liếc nhìn về phía Lâm Vũ Chi, nhếch miệng

" Khi thích hợp, cũng phải đối với học trưởng tỏ ra ngọt ngào, có biết hay không?"

"… …"

Lâm Vũ Chi thực muốn trao tượng vàng Oscar cho anh, không ai so với anh diễn giỏi hơn, Thẩm Chiếu cũng không sánh bằng, cậu ta diễn giả muốn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!