Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, buồn cười ra tiếng, ngay sau đó nắm lấy cổ của người kia trước khi cậu có thể phản ứng, kéo cậu ra ngoài.
Từ Dục nhìn hai người, đuổi theo hai bước, lại dừng lại, suy tư vài giây, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắng: "Đường Hành Thiên, cậu không phải người, còn đề phòng tôi!"
Cậu ta còn không phải chỉ là thiếu chút nữa chảy nước dãi trước tiểu học đệ sao, mỹ nhân ai mà không thích.
"Mặc cái này không lạnh sao?" Từ trong phòng dạy học đi ra, Đường Hành Thiên nhéo nhéo mặt Lâm Vũ Chi, "Sao nay đẹp trai vậy? Em làm khổng tước nhỏ xinh đẹp à?"
Lâm Vũ Chi xua tay Đường Hành Thiên, "Tới đón anh đi ăn mặc áo ngủ sao, anh không mất mặt thì em mất mặt."
Đường Hành Thiên cười cười, anh xoay đầu, đang chuẩn bị hỏi Lâm Vũ Chi muốn ăn gì thì một nam một nữ đi ngược dòng học sinh đã thu hút sự chú ý của anh, nụ cười trên mặt anh đông cứng lại.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài màu mơ, đi giày da màu đen và mặc một chiếc quần tây bảnh bao, lưng thẳng, mặt mày cùng Lâm Vũ Chi ít nhất có năm phần giống. Người đàn ông bên cạnh cô đeo một cặp kính gọng bạc mỏng, mặc áo len cổ tròn màu xanh đậm, trông ông có vẻ hòa nhã lịch sự, nhìn không ra là một bác sĩ phẫu thuật nóng tính chút nào.
Đường Hành Thiên còn chưa kịp phát ra âm thanh để Lâm Ngọc Chi nhìn thấy, một bàn tay đã ấn xuống đỉnh đầu của hắn, Lâm Vũ Chi cùng hắn giống nhau ở trong đám người khom người về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
"Xong rồi xong rồi, xong rồi xong rồi." Lâm Vũ Chi thấp giọng nói: "Bọn họ sao lại ở đây?"
Lâm Vũ Chi nhắc mãi xong nhìn Đường Hành Thiên, phát hiện đối phương so với mình còn khẩn trương hơn, mím môi và trán thậm chí còn ướt đẫm mồ hôi trong khi đang là mùa thu.
Có lẽ sự căng thẳng của Đường Hành Thiên đã giải tỏa phần nào sự căng thẳng của Lâm Ngọc Chi, Lâm Ngọc Chi cười nói: "Còn sợ cái quái gì? Bố em muốn đánh cũng là đánh em."
Đánh chết anh luôn cũng được, đừng để anh và Lâm Vũ Chi chia đường âm dương
Đường Hành Thiên nhíu mày, "Anh không sợ."
Lâm Vũ Chi lắc lắc lòng bàn tay của Đường Hành Thiên, chạm vào mồ hôi ướt đẫm trên tay anh, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi thu lại, cậu mở miệng, còn chưa kịp mở miệng đã đụng phải hai người.
Mạc Hạ thần sắc phức tạp, Lâm Hạo mặt vô biểu tình, hai người tầm mắt ở điểm giữa gặp gỡ, cuối cùng ở tên hai tay nắm chặt của Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên.
Hai người này chắc cũng không biết họ dễ thấy như thế nào, vóc dáng mét tám mét chín, cúi người khom lưng trong đám đông quá dễ bị bắt gặp.
Vốn đang không nhìn thấy.
Đường Hành Thiên theo bản năng rút tay về, mặc dù bị nhìn thấy nhưng trong tiềm thức anh vẫn muốn phủi sạch quan hệ của mình với Lâm Vũ Chi, anh không cần Lâm Vũ Chi chọn giữa mình cùng gia đình, Lâm Vũ Chi cũng không thể chọn mình.
Khi anh rút tay lại giữa chừng, Lâm Vũ Chi nhanh chóng duỗi tay cầm tay Đường Hành Thiên, năm ngón tay c ắm vào khe hở ngón tay đối phương, kiên định tuyệt nhiên.
Rất nhiều người đều thấy một màn này rồi đem lên diễn đàn, thấy Lâm Vũ Chi đối với Đường Hành Thiên yêu đơn thuần chân thành tha thiết thiên chân nhiệt liệt không mong cầu.
Nửa giờ sau, nhà khách của trường.
Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên hoàn toàn mất đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lúc trước như lao tới chiến trường, gục đầu xuống, ngồi trước bàn, không nói một lời.
Mạc Hạ cầm chén trà, thở dài, "Các con nếu đã quyết định, chúng ta cũng sẽ không quá phản đối."
Sẽ không quá phản đối, nhưng phản đối vẫn phải có.
Sau đó, Mạc Hạ nói với Đường Hành Thiên nói, "Ta không biết con thích Lâm Vũ Chi bao nhiêu, Lâm Vũ Chi này, chưa bao giờ phải chịu đựng nhiều từ khi còn nhỏ, trong mắt nó, chơi thua là đau khổ, không cướp được đôi giày yêu thích là đau khổ, khó khăn lớn nhất mà nó phải chịu là vào năm cuối trung học, một năm mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ."
"Chúng tôi, ba nó và tôi, kỳ thật không muốn nó học y, nhưng dù sao cũng phải có người học đúng hay không? Con trai chúng tôi cũng không phải ngoại lệ, Chúng tôi hy vọng rằng người bạn đời tương lai của nó ít nhất sẽ không làm cùng ngành. Cả hai chúng tôi đều làm trong ngành này, giống như ba tôi và tôi. Vào đêm tân hôn, chúng tôi ở trong phòng phẫu thuật. Khi tôi sinh Lâm Vũ Chi ba nó cũng ở trong phòng phẫu thuật. Ông ngoại Lâm Vũ Chi bị xuất huyết não.
Tôi là bác sĩ chăm sóc của ba tôi, và tôi đã thực hiện ca phẫu thuật cho ông ấy …"
Giọng Mạc Hạ có điểm khàn khàn, "Tôi rất sợ thay Lâm Vũ Chi, Chi chi tương lai cũng sẽ phải vất vả, cho nên tôi hy vọng một nữa tương lai của nó có thể có nhiều thời gian chăm sóc nó, tôi vẫn luôn hy vọng như vậy, những công tác vất vả không ai hiểu đó, cứ để Chi Chi làm là được rồi…"
"Mặc dù cháu vẫn chưa trưởng thành nhưng tôi tin rằng cháu sẽ trở thành một bác sĩ rất giỏi trong tương lai."
Đường Hành Thiên giương mắt, ấp úng nói, "Dì….."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!