Chương 23: (Vô Đề)

Lâm Vũ Chi vẫn mặc áo trên, cầm gối đầu nện trên mặt Đường Hành Thiên, "Anh quản em mặc hay không làm gì?"

"Cút nhanh!"

Đường Hành Thiên vững chắc ăn chút đánh, cũng không tức giận, anh để cằm lên mép giường Lâm Vũ Chi, đem qu@n lót trong tay đưa Lâm Vũ Chi, lúc đứa nhỏ luống cuống giấu đi, Đường Hành Thiên duỗi tay đi xốc chăn Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi kinh hãi, duỗi tay ngăn chặn chăn, "Mẹ nó, Đường Hành Thiên anh có liêm sỉ một chút thì chết à?"

Giường kí túc lớn như vậy nhưng để hai nam sinh lên vẫn là có chút chật, Lâm Vũ Chi súc ở góc tường, ôm chăn, xả khí.

"Không biết xấu hổ!"

"Lão đông tây!"

"Lăn xuống đi!"

Lâm Vũ Chi còn giấu qu@n lót trong chăn, hai cái đùi trần, chăn không an toàn, Lâm Vũ Chi hiện tại một chút cảm giác an toàn đều không có, cậu có chút sợ Đường Hành Thiên sẽ xốc chăn mình lên.

Lâm Vũ Chi đem chăn quấn chặt, vươn một đoạn cẳng chân đá Đường Hành Thiên, "Anh tin em đá anh xuống không."

Cậu thật không ngờ đối phương tháo giày bò lên nhanh như vậy, bám lấy thanh giường, khong bị Lâm Vũ Chi đá xuống, ngược lại nắm cẳng chân cậu kéo lại.

"Cho anh nhìn xem." Đường Hành Thiên thò tay vào trong chăn.

Lâm Vũ Chi vừa tức vừa thẹn, nhắm thẳng rúc vào, người mét tám mấy đem mình khóa lại trong chăn, chỉ lộ đầu tóc xù bên ngoài còn khong quên mắng Đường Hành Thiên, "Anh dám làm thử xem!"

"Anh có tin em đánh chết anh!" Những lời này vào tai Đường Hành Thiên đều biến đổi, Đường Hành Thiên không ấm bằng nhiệt độ cơ thể Lâm Vũ Chi, lúc nắm lấy đầu gối hơi lạnh đi vào xương, nhưng cơ hồ là nháy mắt liền nóng lên, nhưng Lâm Vũ Chi không có tâm tư đi mắng, cậu ra sức giãy giụa, bởi vì tay Đường Hành Thiên đang bò dần lên trên.

"Ừm đánh chết anh," Đường Hành Thiên hiện tại là nói cái gì đều theo ý Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi thực gầy, Đường Hành Thiên nắm một cái là bao hết cẳng chân cậu.

Lúc giãy giụa hai cái đùi cọ lên tay, Đường Hành Thiên liền hốt cả người lẫn chăn vào ngực, "Chi chi, chi chi của anh."

Lâm Vũ Chi bị giam cầm trong ngực Đường Hành Thiên không thể động đậy, lúc Đường Hành Thiên kêu Chi Chi, Lâm Vũ Chi ngửa đầu cắn trên mặt Đường Hành Thiên.

"Ai mẹ nó là chi chi của anh, cút đi!"

Hung thật sự.

Đường Hành Thiên rũ mắt nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, lúc đối phương còn đang mắng nhiệt liệt thì lật chăn lên chui vào

Lâm Vũ Chi đôi mắt trừng lớn, không thể tin tưởng, "Mẹ nó, anh mẹ nó thật muốn làm!"

Đường Hành Thiên chặn Lâm Vũ Chi, hôn hôn tai mắt cậu, "Chi chi, tới, sờ thử chồng em đủ cứng hay không."

Lâm Vũ Chi bị lôi ra hai cái đùi trơn bóng, cả người bị hôn sắp tan chảy, trong miệng vẫn không chịu thua, "Em là chồng anh, chồng anh bảo anh mau cút đi."

Đường Hành Thiên ngẩn ra một chút, ngay sau đó chôn ở Lâm Vũ Chi cổ cười ra tiếng, "Chi chi, sao em ngoan đến vậy."

Lâm Vũ Chi đã không rảnh bận tâm cái khác, khóe mắt cậu rưng rưng không biết là đau hay sướng, Đường Hành Thiên quỳ gối trên giường cậu, hai người đắp chung chăn, nhìn từ bên ngoài thành một khối lớn.

Chân Lâm Vũ Chi đã sớm bị tách ra, nhìn không sót thứ gì.

Lâm Vũ Chi đá không được Đường Hành Thiên, cũng đẩy không ra, nói nhiều còn bị ấn đến sắp tắt thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hành Thiên chậm rãi cúi người, hôn trên bụng mình.

"Mẹ nó, Đường Hành Thiên……" Lâm Vũ Chi ngâm khẽ phát ra, sau biết được mà nhanh chóng cắn chặt khớp hàm, ánh mắt tức giận không cam lòng nhìn Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên ngước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn tới ánh mắt Lâm Vũ Chi, cười một tiếng.

Anh noí còn nghẹn hơn Lâm Vũ Chi, "Bảo bảo, anh giúp em ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!