Từ Dục nhịn không được nhắc nhở " Đây chính là nơi thông báo nhóm, Thiên ca cậu đây là… "
Đường Hành Thiên liếc Từ Dục một chút:" Lạm dung chức quyền? Cậu năm ngoái ở trong nhóm theo đuổi học muội tôi đã nói gì sao?"
Từ Dục mặt mày đỏ ửng: "Ha ha."
Thông báo được phát ra, không tới một phút đồng hồ, mấy trưởng ban bên trong nhóm nhao nhao phản hồi rằng đã biết, sau đó tự mình biểu đạt tới các tổ đội bên trong, chiêu này của Đường Hành Thiên phải nói là rất trắng trợn.
Bàn luận một tràng, trưởng ban kĩ thuật internet mới hỏi, "Hội trưởng, Lâm Vũ Chi là ai vậy?"
Đại tỷ ban tuyên truyền: " Rất ưu tú sao? Có thể chiêu mộ tới ban của chúng ta? Nói thật, chúng ta một đám thợ giày thối, mấy người nhìn áp phích chiêu tân sinh viên xem, khác gì áp phích tuyên truyền giải múa quảng trường không?"
Bọn họ còn tưởng Đường Hành Thiên thấy Lâm Vũ Chi thật sự ưu tú nên mới khiến cả bọn tận lực đem Lâm Vũ Chi chiêu mộ vào"
Đường Hành Thiên là đoàn chủ tịch, gọi anh là hội trưởng cũng được, dù sao anh chính là chủ tịch, Đường Hành Thiên nghe người khác gọi mình hội trưởng vẫn tương đối dễ nghe.
Im lặng một lát, Đường Hành Thiên nói chiêu mộ vào rồi xem, nhìn đi nhìn lại thái độ của nhãi con kia, chưa biết chiêu được hay không, bọn họ thì đã đăng thương lượng sẽ phân Lâm Vũ Chi vào ban nào.
Biết chân tướng cũng như ý đồ của Đường Hành Thiên, Tư Dục ở trong nhóm vờ vịt nhắn thêm hai câu, trong nhóm còn hỏi Lâm Vũ Chi là ai, có thể để Đường Hành Thiên coi trọng như vậy.
Có chút hâm mộ đó, nhớ ngày trước bọn họ vượt năm ải, chém sáu tướng, mất sức chín trâu hai hổ mới tiến được vào hội học sinh, kết quả hôm nay trông thấy hội trưởng tự hạ lời chiêu mộ, bọn họ đều đố kị tới nước mắt chảy từ miệng.
–
"Đi ăn cơm không?" Triệu Lương nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, gỡ tai nghe xuống, gõ gõ ván giường sát vách.
Lâm Vũ Chi ở sát vách cậu.
Hai người bạn cùng phòng khác ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày, lần đầu trọ ở trường, lần đầu rời nhà đi học, bọn họ có chút phấn khích lại kích động, la hét muốn giúp Lâm Vũ Chi cùng Triệu Lương mua một phần đồ dùng hằng ngày về.
Lâm Vũ Chi cùng Triệu Lương đều cự tuyệt, vừa khai giảng quen biết nhau, mọi người cũng không quá quen thuộc, chi tiêu cùng nhau đến lúc mở miệng tính toán sổ sách có hơi bất tiện, nhu yếu phẩm hai người đều mang, ngày mai lại đi mua cũng không muộn.
Không chỉ có như thế, Lâm Vũ Chi chú ý tới, nhìn chung phòng bốn người bọn họ, có nam sinh gia đình túng quẫn, rương hành lý bày ra không đến mấy bộ quần áo, trong đó còn có đồng phục cấp ba giặt tới bạc màu, Lâm Vũ Chi nhìn lướt qua cổ áo đối phương, đầu sợi đều bị mài ra, người nọ cũng ngại ngùng, Lâm Vũ Chi càng không thể chiếm tiện nghi người ta.
"Đi" Lâm Vũ Chi từ trên giường nhảy xuống, cầm áo khoác, mở cửa, bị nhiệt độ nóng bức phả vào tỉnh mộng, quay đầu liền ném áo khoác lại.
Cậu vẫn nghĩ đây là thành phố A, tháng chín ban đêm đều cần mặc thêm một chiếc áo mỏng, mà nơi điểm cuối phía nam thành phố S này vẫn còn nóng bức chết được.
Tám giờ tối, sân trường vẫn vô cùng náo nhiệt, có thể thấy bạn cùng phòng mới mời nhau đi dạo khắp nơi, học trưởng học tỷ ăn mặc tùy ý mát mẻ.
Lâm Vũ Chi vẫn không có tỉnh ngủ hẳn, đi tới một ô cửa sổ bán bột gạo khá đặc sắc, chọn một góc ngồi xuống.
Triệu Lương lúc ăn uống xem ra rất tinh ý, chọn bánh bao hấp, đầu luồn vào cửa sổ, nghiêm túc dặn dì bán canteen không nên cho quá nhiều tiêu, cũng không quá nhiều dầu, cho nhỏ lửa chút.
Cách thật xa, Lâm Vũ Chi vẫn thấy được cơ bắp trên cánh tay dì bán canteen có chút run rẩy, nếu không phải Triệu Lương dáng dấp vừa mắt, không chừng đã quăng luôn cái nồi vào mặt cậu rồi.
Có sao nói vậy, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình mấy bạn cùng phòng này dáng dấp đều rất không tệ, Triệu Lương lớn lên là người thành phố H, rộng rãi trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, tóc đen, quần đùi ô trắng, so với mấy nam sinh khóa trên trông còn láu cá hơn.
Tương đối túng quẫn là Lưu Tiểu Thiên, là dân tỉnh N, lịch sự văn nhã trắng nõn sạch sẽ, nói chuyện cũng ăn nói nhỏ nhẹ, làm người từ trong lòng cảm thấy thoải mái an tĩnh.
Một người khác, Lâm Vũ Chi cảm thấy không tốt, tùy tiện, cùng với Triệu Lương khác biệt, Miên Bân ánh mắt quá nhiều suy tư, Lâm Vũ Chi lần đầu nhìn thấy cậu, cảm giác người này không đơn giản.
Bánh bao hấp đang làm, Lâm Vũ Chi đã bắt đầu ăn, bánh bao hấp của Triệu Lương bên kia mới lật mặt.
Triệu Lương ra hiệu cậu ăn trước, không cần chờ ăn chung.
Lâm Vũ Chi cũng không khách khí, cầm bột gạo trắng mềm đút vào miệng, miếng đầu còn chưa nuốt xuống, trước mặt liền có chai Coca vẫn còn tỏa hơi lạnh.
Lâm Vũ Chi ngẩng đầu lên, nguyên cái mặt của Đường Hành Thiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!