Chương 19: (Vô Đề)

Buổi tối trước ngày nghỉ Quốc Khánh, sân bay ngập trong tiếng người đón đưa ồn ào, buổi tối 9 giờ, sân bay muôn hình muôn vẻ với từng nhóm người kết lại.

Đường Hành Thiên cho Lâm Vũ Chi cốc trà sữa, đưa cậu đến cửa an ninh, nhân lúc Lâm Vũ Chi không chú ý, nghiêng đầu hôn một cái, "Hẹn gặp lại."

Lâm Vũ Chi vẫn nhớ Đường Hành Thiên chơi trò lưu manh ở trường học trước đó, liếc mắt nhìn hắn, "Cút."

Đường Hành Thiên, "……"

Nói thật, nếu không chắc chắn Lâm Vũ Chi vẫn còn phải trở về hoàn thành việc học, Đường Hành Thiên rất hoài nghi cậu chuẩn bị một đi không trở lại.

Sau khi máy bay cất cánh, bay vào bầu trời thành phố S, xẹt qua tòa nhà cao nhất của thành phố rồi hoàn toàn biến mất trong tầng mây màu đen thật dày.

Đường Hành Thiên ở bên ngoài sân bây hứng gió nửa ngày, hút mấy điếu thuốc, chờ tới khi không thấy được chiếc phi cơ đó nữa thì mới lái xe quay về trường học.

Từ sau khi khai giảng, Đường Hành Thiên phát hiện tần suất bản thân hút thuốc ngày càng nhiều, bác sĩ đều như vậy, trị bệnh cứu người là tín ngưỡng, là nghĩa vụ, nhưng đến lượt chính mình thì không chú ý nhiều như vậy. Nhắc người bệnh nhiều uống nước ấm, chính mình mỗi ngày sẽ uống Coca lạnh, nhắc người bệnh không thể hút thuốc, chính mình hận không thể mỗi ngày một bao.

Đường Hành Thiên bắt đầu hút thuốc khi học lớp 11, hút thuốc nhiều năm, từ năm nhất bắt đầu nghiện, mấy năm đó hút thuốc thật sự rất nhiều, sau khi gặp được Lâm Vũ Chi, lại không muốn hút nữa.

Đường Diệu cho rằng Đường Hành Thiên trưởng thành hiểu chuyện, kỳ thật, anh chỉ là gặp được người mình thích, cảm thấy hút thuốc là khuyết điểm, là thói quen không tốt, anh đương nhiên hy vọng lúc gặp lại Lâm Vũ Chi mình có thể mang bộ dáng tốt nhất.

Nhưng thực tế không phải vậy, sau khi Lâm Vũ Chi đi, Đường Hành Thiên ngược lại lại bắt đầu hút thuốc.

Chịu đựng không nhúng tay quá nhiều vào sinh hoạt của nhóc con, tận lực đưa ra giới hạn, khắc chế bản thân nhưng vừa qua Lâm Vũ Chi hình như vẫn bị dọa sợ.

Thích em ấy đã nhiều năm như vậy, vốn dĩ cho rằng rất khó để ở bên nhau, thế giới lớn như vậy, bọn họ trời nam đất bắc, lúc Lâm Vũ Chi xuất hiện ở cổng trường vào buổi chiều đầy mây đỏ đó, Đường Hành Thiên cảm thấy bầu trời trong phút chốc trở nên sáng ngời.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình chưa từng được thần minh chiếu cố, cho tời khi thần của anh đi tới bên cạnh.

"Ngươi lại chạy đi đâu? Còn muốn danh ngạch cử đi học không hả?" Thanh âm Vương Giác Lệ trong điện thoại phá lệ nghiêm khắc, ông đối với học sinh của mình yêu cầu luôn rất cao, đặc biệt đối với Đường Hành Thiên.

Trong khoảng thời gian này, Đường Hành Thiên ở đối với việc học luôn trễ nải là chuyện rõ như ban ngày, không phải anh bỏ bê, chỉ là không giống trước kia như vậy đem toàn bộ thời gian học tập.

Vương Giác Lệ chờ trong phòng thí nghiệm từ buổi chiều đến buổi tối, Đường Hành Thiên ngay cả một cọng lông cũng không thấy, ông hoàn toàn bạo phát.

Đường Hành Thiên liền đáp "Em tới ngay đây"

Đã tiễn người yêu đi rồi, thời gian còn lại tống hết cho việc học đi.

Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, Vương Giác Lệ đều ở trong phòng thí nghiệm nhìn Đường Hành Thiên, không phải hoàn toàn là canh chừng anh, bản thân ông cũng cần viết luận văn, hoàn cảnh phòng thí nghiệm tương đối thích hợp. Có vị Phật lớn này ở đây, Đường Hành Thiên muốn đi sờ cá cùng hỏi thăm Lâm Vũ Chi cũng không được.

Thật vất vả trốn được ra ngoài, cũng là lúc anh đi vệ sinh trên sân thượng.

Từ Dục đeo khẩu trang ở một bên tai, cười vui sướng khi người gặp họa "Thiên ca, anh dính tiểu học đệ như vậy, cậu ấy chịu được không?"

"Con mắt nào của cậu thấy tôi dính lấy em ấy? Tôi không rảnh như vậy." Đường Hành Thiên liếc Từ Dục liếc mắt một cái, lại nhìn di động, Lâm Vũ Chi buổi sáng đã nhắn tin chào anh, nhưng bây giờ anh mới trả lời được.

"Không phải, Thiên ca, anh không cảm thấy, học Y không xứng có người yêu à?" Từ Dục nói, "Tiểu học đệ mới năm nhất, so với chúng ta chính là thiếu niên, người ta cùng anh yêu đương, còn anh, anh có thời gian sao?"

Bọn họ học năm ba, thời gian đều dốc sức làm thí nghiệm với luận văn, tìm bệnh viện thực tập, làm phụ lục nghiên cứu sinh, Đường Hành Thiên được rất nhiều giáo viên kỳ vọng, chính mình cũng chuẩn bị được cử đi làm nghiên cứu sinh ở đại học D, đại học D ở nước D, y học ở đó vô cùng chuyên nghiệp, Vương Giác Lệ sẽ tìm người để viết thư đề cử qua bên đó, nhưng Đường Hành Thiên vẫn phải tranh lấy.

Từ Dục dần trở nên đồng tình, tiểu học đệ cũng là dân học y, đến lúc đó hai người sẽ là nói chuyện yêu đương trong phòng giải phẫu đi.

Đường Hành Thiên thờ ơ đáp, "Rồi nói sau."

Không nhất định một hai phải đi nước D.

Nơi nào không thể học y, không thể làm nghiên cứu sinh cơ chứ.

Nhìn thần sắc Đường Hành Thiên, Từ Dục biểu tình trở nên khoa trương, không thể tin tưởng nói, "Không phải chứ Thiên ca, anh đừng nói anh không định đi nữa đấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!