Chương 18: (Vô Đề)

Lâm Vũ Chi cho tới bây giờ chưa từng bất đắc dĩ như vậy, "Em sẽ quay lại trường trước hai ngày được không?"

Thậm chí Lâm Vũ Chi lúc nói những lời này đều không nghĩ gì nhiều, cậu cứ như vậy tự nhiên lựa chọn lui một bước, theo bản năng không muốn nhìn thấy Đường Hành Thiên tức giận hay thất vọng.

"Là em nói?" Đường Hành Thiên xoay người, ngữ khí nhàn nhạt.

"…" Lâm Vũ Chi thỏa hiệp, "Là em nói."

Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng Đường Hành Thiên trong lòng vẫn hơi giận, anh chuẩn bị đêm nay mang Lâm Vũ Chi cùng một đám anh em ăn một bữa cơm gặp mặt, mặc dù mọi người đều biết rồi nhưng dù sao thân phận bây giờ không giống.

Kết quả nhóc con ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, trực tiếp lật lọng.

Đường Hành Thiên giữ cho Lâm Vũ Chi vị trí nghỉ ngơi bên cạnh sân bóng, Từ Dục bọn họ đều ở đó, trông thấy Lâm Vũ Chi tiến đến lập tức đứng lên vẫy tay.

"Tiểu ….. Không phải, tiểu học đệ, nơi này nơi này!" Từ Dục ánh mắt đầu tiên chạm tới Lâm Vũ Chi, mạnh mẽ đêm câu "tiểu tẩu tử" nuốt trở vào, học đệ ngay cả Thiên Ca cũng dám chặn, còn không dám đấm mình chắc.

Lâm Vũ Chi đi qua, Đường Hành Thiên từ chiếc thùng giấy bên cạnh lấy ra một chai nước ném cho cậu, sau đó liền đi qua bên huấn luyện viên, một câu đều không nói.

Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên đi ra xa, lại nhìn Lâm Vũ Chi, ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, "Học đệ, cậu cùng Thiên Ca làm sao rồi?"

Lâm Vũ Chi vặn nắp bình uống một ngụm, ăn ngay nói thật, "Có chút mâu thuẫn."

Từ Dục trừng lớn mắt, "Các người mới ở bên nhau được bao lâu, Thiên Ca cũng không phải người, vậy mà cáu kỉnh với cậu?"

Trong mắt Từ Dục, có thể cáu kỉnh với học đệ xinh đẹp dường này, người nọ nhất định đầu óc có vấn đề.

Đường Hành Thiên không quan tâm nghe huấn luyện viên dạy chiến lược, thỉnh thoảng hướng bên Lâm Vũ Chi nhìn một cái, anh lúc đầu muốn nhìn thử Lâm Vũ Chi sẽ như thế nào lộ ra biểu tình bất an cùng một chút điểm lo sợ, kết quả khi anh nhìn sang lại thấy, Lâm Vũ Chi đang cùng Từ Dục cậu một câu tôi một câu không biết nói thứ gì, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Mẹ nó!

Đường Hành Thiên anh một mình sinh khí có khác gì đang hát tuồng đâu?

"Chờ khi những người khác phòng thủ, Đường Hành Thiên em chỉ cần ném bóng, sau đó liền…" Huấn luyện viên trấn định tự nhiên đem mỗi người đều an bài thích hợp, còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy bên cạnh người nào đó ngữ khí trào phúng nói hai chữ.

"Chó má!" Đường Hành Thiên lạnh lùng nói.

"…"

Trong toàn trường không ai thay được Đường Hành Thiên, mồ hôi thuận theo sợi tóc nhỏ giọt xuống, nam sinh phát ra hormone k1ch thích giữa sân vận động nhiệt huyết sôi trào.

Lâm Vũ Chi phần lớn thời điểm đều nhìn Đường Hành Thiên, trên cánh tay tràn đầy cơ bắp, nâng lên vuốt tóc, ngón tay ném bóng lên rổ theo một đường cong đẹp mắt.

Hoàn toàn chính xác, một người ưu tú, dù làm gì hay đặt anh vào vị trí nào, anh đều có thể làm tốt nhất.

Thời điểm nghỉ ngơi giữa trận, Đường Hành Thiên không giống những người khác chạy đi tìm huấn luyện viên, anh ném bóng đi, trực tiếp đi về phía Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi cho là anh là tới lấy nước, mở một bình, thời điểm Đường Hành Thiên dừng bước ngay trước mặt thì vừa vặn đưa cho anh.

Đường Hành Thiên ánh mắt không có đặt trên chai nước, nhưng vẫn cầm vào trong tay, rất cho nhóc con mặt mũi mà uống một ngụm, anh li3m li3m khóe môi, đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, "Lâm Vũ Chi, em có phải hay không cảm thấy tôi quá dễ tính?"

Lâm Vũ Chi có chút mông lung, cái này sẽ không phải là còn đang tức giận đấy chứ?

Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Anh còn tức giận à? Không phải đã nói rồi sao, em sẽ trở lại sớm."

Đường Hành Thiên nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên cười, "Được thôi."

Anh quay người đi, nụ cười lại có chút lạnh.

Đều là vừa yêu đương, rõ ràng cái gì cũng đều muốn nói, nhưng cái gì cũng sẽ không nói, Đường Hành Thiên không phải muốn tức giận với Lâm Vũ Chi, anh không bỏ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!