Camera đối diện mặt, Lâm Vũ Chi lập tức đỏ mặt, trong miệng cậu không biết lầm bầm câu gì, đem mặt chôn trong khuỷu tay.
Trương Triều Dương đi vào phòng chỉ thấy cái mặt quỳ tài muốn công bố yêu đương của Thiên ca, cười đến si muội.
Anh vừa trở lại ký túc xá, Mạnh Khiêm liền chạy tới gào thét Thiên Ca thoát ế, đối tượng chính là tiểu học đệ như hoa như ngọc kia, kích động đến áo cũng không mặc đã chạy tới, Mạnh Khiêm khẳng định là gạt người, tiểu học đệ như thế sao có thể bị Thiên Ca lừa gạt tới tay rồi?
Sự thật chứng minh, tiểu học đệ đích thực là bị Thiên Ca lừa gạt tới tay rồi.
"Thiên Ca, cậu đang cùng ai nói chuyện phiếm vậy?" Trương Triều Dương bám vào thành giường Đường Hành Thiên, đã biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt bỡn cợt.
Đường Hành Thiên đem màn hình Lâm Vũ Chi hướng sang bên cạnh một chút, xác định Trương Triều dương không có ngắm được anh mới chậm rãi trả lời, "Người yêu tôi."
"A, người yêu Thiên ca nha, cho tôi xem thử?"
Đường Hành Thiên lộ ra biểu cảm đầu óc ngươi ổn không, "Người yêu tôi, cậu đòi nhìn cái gì?"
Trương Triều Dương cũng không cần mặt mũi, anh đạp dép lê, bò lên giường Đường Hành Thiên, "Thiên Ca Thiên Ca để tôi cùng tẩu tử chào hỏi thôi, đều người một nhà, ngại cái gì chứ."
"Tiểu tẩu tử tiểu tẩu tử, tôi nè, trưởng ban thể dục, cậu từng gặp rồi đó, lần trước chơi bài cậu còn đánh tôi một lần, chính là tôi đấy."
Trương Triều Dương không quá để ý mặt mũi người khác ra sao, mọi người đều bảo học đệ xinh đẹp đến không ai không muốn như thế nào, hết lần này tới lần khác thì anh vẫn không get được, coi như nhất thời cảm thấy đẹp mắt vẫn còn kém chút gì đó.
Lần đánh bài trước đó, Trương Triều Dương ở trên mặt bị vẽ con rùa cùng với ăn một tát, anh còn tưởng rằng tiểu học đệ sẽ ngượng ngùng xuống tay đánh, kết quả một cái tát kia tới, suýt đánh bay ra ngoài.
Từ ngày đó, anh bỗng nhiên đặc biệt get được nhan sắc Lâm Vũ Chi, hoa hồng có gai không ai không thích.
Lâm Vũ Chi trông thấy Đường Hành Thiên dùng gối đầu đem Trương Triều Dương đánh xuống đất, "…"
Nhưng Lâm Vũ Chi nghe được càng rõ ràng hơn chính là mấy câu tiểu tẩu tử mà Trương Triều Dương gào rống ra.
Con mẹ nó ai là tiểu tẩu tử của anh, Đường Hành Thiên mới là tiểu tẩu tử.
"Mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Nói đến… Lâm Vũ Chi, xuống lầu không?" Đường Hành Thiên ra hiệu nhóc con nên hoàn hồn.
Lâm Vũ Chi dừng một chút, vẫn là không dám, cậu lắc đầu, "Hai ngày nay em rất bận, bài vở rất nhiều, cuối tuần đánh bóng xong còn cùng đi ra ngoài ăn cơm."
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, khóe miệng kéo xuống, "Lâm Vũ Chi, lão tử kêu em xuống lầu, em đang nghĩ tới gì vậy?"
"…"
Lúc Đường Hành Thiên nghiêm túc, khí tràng thực sự rất mạnh, may mắn là nói trên video, không có nói ngay trước mặt.
Lâm Vũ Chi mí mắt giựt giựt, không sợ chết khiêu khích, cậu duỗi tay chọc chọc màn hình, "Đường Hành Thiên, anh là lão tử của ai dấy?"
Nam sinh mặt mày tinh xảo, dưới ánh đèn rực rỡ phân minh, đuôi mắt quét qua, "Tiểu tẩu tử?"
Đường Hành Thiên sửng sốt một chút, lập tức nhịn cười không được, anh xích lại gần màn hình điện thoại di động, "Lâm Vũ Chi, em gọi anh là tiểu tẩu tử?"
"Không phải sao?" Lâm Vũ Chi nói.
Đường Hành Thiên nhẹ gật đầu, "Tiểu tẩu tử thì tiểu tẩu tử, dù là tiểu tẩu tử cũng có thể làm em khóc đấy."
Đường Hành Thiên thốt ra lời này, nam sinh trong kí túc xá hay trong video đều im ắng lạ thường, Lâm Vũ Chi sâu kín nhìn chằm chằm anh.
Hơn nửa ngày, Đường Hành Thiên nghe thấy nhóc con tức hộc máu mắng mình, "Tự đi mà làm mình chết khô đi."
"…"
Video bang một tiếng cắt đứt, Lâm Vũ Chi ngồi ở trên giường ngẩn người, lỗ tai rất nhanh bị nhuộm đỏ, cậu quay đầu, vừa lúc thấy Lưu Tiểu Thiên từ trong chăn lộ ra một đôi mắt đang đánh giá chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!