Chương 15: (Vô Đề)

Lâm Vũ Chi trợn trắng mắt.

"Cút."

Đường Hành Thiên, "…"

Đã sớm ngờ tới Lâm Vũ Chi sẽ không để cho mình được như nguyện, Đường Hành Thiên cởi áo khoác của mình ném cho Lâm Vũ Chi, "Mặc vào."

Vương Hiến đem cờ thưởng cuộn lại đưa cho Lâm Vũ Chi, "Phụ huynh Miêu Bân đưa tới, em đang đi học, bọn họ cũng không chờ em lâu được liền để tôi giao cho em."

Vải đỏ thẫm, thanh trục màu đen, dòng chữ bên trên được thêm kim tuyến, trên đó viết: Anh dũng thiếu niên!

Lâm Vũ Chi nhìn nó, cảm thấy có chút xấu hổ, cuộn vào cầm ở trong tay, "Cảm ơn thầy phụ trách."(mãi mới hiểu từ phụ đạo viên, mấy từ trước để sửa sau)

Vương Hiến lại không tỏ ra vui mừng, anh cau mày, nói: "May mắn là không có xảy ra việc gì, tôi là giáo viên, luôn giáo dục học sinh hăng hái làm việc nghĩa, nhưng cá nhân tôi chưa từng coi đó là điều bắt buộc, nếu trong phạm vi năng lực của bản thân thì có thể."

"Nhưng nếu đó là một mạng đổi một mạng thì sao?" Vương Hiến hỏi.

Lâm Vũ Chi nắm chặt ngón tay không nói chuyện.

"Cứu người rơi xuống nước rủi ro quá lớn, em lần này quá mức xúc động." Vương Hiến cũng không thể hiện giọng điệu chỉ trích, anh chỉ là lo lắng, mọi người đều được giáo dục phải biết xả thân cứu người, bản thân cái này đều là lời ca ngợi, nhưng có đôi khi nó xác thực không đáng.

Vì cái gì cảm thấy không đáng? Là bởi vì một đệ đệ của anh cùng đám bạn thân, cũng là xuống nước cứu người, cứu một tiểu hài tử năm tuổi vì ham chơi mà ngã xuống nước, bốn năm tên nhóc cấp ba đó đều là học trường trọng điểm, vì cứu người không được, sau đó chỉ có thể bỏ học.

Cho nên Vương Hiến đứng tại góc độ cá nhân cảm thấy không đáng, có những chuyện không đáng vì người khác mà xả thân.

Lâm Vũ Chi trầm mặc thật lâu, lá cờ trong tay cậu trở nên nặng trĩu, nó phảng phất như đó không phải là cờ thưởng mà là một vật vô cùng quan trọng.

"Thưa thầy, em là sinh viên y khoa, sau này sẽ trở thành một bác sĩ."

"Em không thể thấy chết không cứu."

Vương Hiến nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, muốn nói cái gì lại đành nuốt trở về, được rồi, cậu còn nhỏ, cho rằng tất cả mọi người đều xứng đáng để cậu trả giá.

Đường Hành Thiên đang ở dưới lầu chờ cậu, không biết từ nơi nào mang tới một cái xe máy điện, anh cưỡi lên trước, chân chóng trên mặt đất, trông thấy Lâm Vũ Chi từ trên thang lầu đi xuống, liền vỗ vỗ ghế sau, "Đến, ca chở em đi."

Một xe máy điện đáng yêu bị hai đại nam sinh ép tới lại có chút đáng thương.

Lúc leo lên dốc, cái xe như muốn hết điện, một giây sau liền phải bãi công, Đường Hành Thiên tăng số, hướng về Lâm Vũ Chi đang ngồi sau nói, " Lâm Vũ Chi, em xuống đẩy đi."

"???" Lâm Vũ Chi một tay bám ở ghế sau, không thể tin nổi, "Con mẹ nó anh biết hết điện sao không đi bộ đi?"

Lâm Vũ Chi đạp chân nhảy xuống, Đường Hành Thiên cũng cùng xuống.

Cậu lớn như vậy, đã bao lâu chưa làm mấy trò ngốc nghếch này?

Đường Hành Thiên nhìn bên cạnh có cái xe vàng khác chạy qua, nói: "Không phải mấy đôi yêu nhau đều lái tiểu Hoàng hay sao?"

"Chúng ta giống như bọn họ?" Lâm Vũ Chi một mét tám mấy, Đường Hành Thiên một mét chín, chân đều không có chỗ đặt, cùng mấy người kia yêu đương có thể giống nhau à?

Nói xong, Lâm Vũ Chi nửa ngày không nghe thấy Đường Hành Thiên trả lời, đối phương đang cười, cười đến tay lái cũng nắm không được, "Vâng vâng vâng, chúng ta cùng người khác sao có thể giống nhau."

Lâm Vũ Chi nhíu mày, một lúc sau mới kịp phản ứng, cậu đưa chân đạp Đường Hành Thiên một cái, "Ngậm miệng, ai thèm yêu đương với anh."

"Ai ai ai ai ai, nhãi con, chớ lộn xộn." Lâm Vũ Chi không có thấp hơn Đường Hành Thiên bao nhiêu, xe tiểu Hoàng vừa nhỏ vừa yếu, cậu chỉ khẽ động, đầu xe cũng lắc loạn lên, Đường Hành Thiên nhanh chân giẫm trên mặt đất, phanh xe còn không dùng được bằng anh.

Lâm Vũ Chi từ trên xe bước xuống, "Anh còn gọi tôi nhãi con, tôi liền chơi chết anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!