Chương 8: Lông Gà Đầy Đất

(Lông gà đầy đất: là chỉ hiện trạng một đám người xúm lại hôi đồ rớt ngoài đường, cuối cùng nhận ra không có cái gì có giá trị hoặc bị người khác giành mất cái tốt thì rủ nhau bỏ đi, để lại một đống đồ không xài được.)

"Đúng, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Mục Từ Túc cúi đầu nhìn Kiều Tây, kiên định trả lời.

Nhưng Kiều Tây càng thêm hoang mang.

Mục Từ Túc quá tốt với cô bé, khiến cô bé có ảo giác là mình đang nằm mơ. Dù sao cũng đã trải qua không ít tuyệt vọng, cho nên đối với lòng tốt này càng khiến cô bé không dám vươn tay ra nhận lấy.

"Anh Mục, thật ra em không hiểu. Em không có tiền, cũng sẽ không đem lại danh tiếng cho anh, hơn nữa người họ Vu sẽ gây phiền phức cho anh, tại sao anh lại giúp em?"

Mục Từ Túc im lặng hồi lâu rồi nói Bởi vì anh đã nhìn thấy em bị bắt nạt.Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy mà, đều nhìn thấy mà.

"Trong trường, bạn học thầy cô đều nhìn thấy nhưng lại lạnh lùng vô tâm, thậm chí luật sư đến nhà hôm nay cũng vậy, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy nhưng lại ngó lơ cánh tay vươn ra cầu cứu của cô bé. Kiều Tây lắc đầu"Không, bọn họ không nhìn thấy, không ai nhìn thấy cả.Em xin lỗi, anh Mục, em thật sự rất xin lỗi." Kiều Tây nhào vào lòng Mục Từ Túc, khóc đến nỗi muốn ngất đi.

Mấy ngày qua cô bé đã phải chịu áp lực rất lớn.

Vốn nghĩ là sau khi rời khỏi cái trường kia, không có những ánh mắt nhìn chằm chằm và lời lẽ lăng mạ, cô bé có thể sống thoải mái hơn. Nhưng thực tế, yên tĩnh cũng không thể làm cô bé tỉnh táo nổi, ngược lại càng khiến cô bé sợ hãi lo âu hơn rất nhiều.

Cô bé bắt đầu sợ ra ngoài, sợ những người đến thăm hỏi, cho dù là vì thương hại nhưng chẳng khác gì đang cười cợt trên sự đau khổ của người khác.

Mãi đến hôm nay luật sư của nhà họ Vu xuất hiện, tất cả đều bùng nổ trong chớp mắt.

Tiền, đi một vòng lớn trở về cũng là vì một chữ tiền, bộ mặt hếch mũi lên trời coi thường người khác của nhà họ Vu, hai chữ bồi thường nói ra khỏi miệng họ không hề có chút áy náy, thậm chí còn sặc mùi bố thí.

Mặc dù vậy, bọn họ vẫn trên cơ Kiều Tây lẫn Mục Từ Túc.

Thoáng chốc, khi Kiều Tây nghe những lời miêu tả về một bức tranh tương lai rạng rỡ của tên luật sư kia thì gần như đã đánh mất tự chủ.

Thậm chí cô bé còn nghĩ nếu bản thân chịu thiệt thòi một tí mà có thể đổi lấy một cuộc sống an nhàn cho ba mẹ, có thể giúp Mục Từ Túc không bị liên lụy, mọi người đều bình an vô sự, như vậy chẳng phải quá tốt sao?

Nếu không phải vì Mục Từ Túc vừa mở miệng đã nói hai chữ từ chối đã thức tỉnh cô bé.

"Anh Mục, chúng ta sẽ thắng." Kiều Tây hít sâu một hơi, cố ép bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

"Đúng, chúng ta sẽ chiến thắng." Giọng nói dịu dàng mà kiên định, tựa như một luồng sáng xuyên thủng màn đêm tăm tối.

Kiều Tây đột nhiên cảm thấy không có việc gì phải sợ cả.

Xã hội này vẫn luôn tồn tại công lý, nếu kiên cường bước tiếp, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Lúc ba mẹ Kiều Tây về nhà thì trời đã khuya, nhất định trong vòng một tháng này, ba mẹ Kiều Tây phải nhanh chóng tìm được việc làm.

Đợt điều trị tâm lý sau này của Kiều Tây sẽ tốn khá nhiều tiền, mặc dù Mục Từ Túc hỗ trợ nhưng bọn họ không thể cái gì cũng dựa vào anh được.

Ba của Kiều Tây tìm được một công việc tạm thời ở công trường, còn mẹ Kiều Tây thì tìm được công việc phụ bếp ở gần đây.

Nhà họ Kiều đều là những người lao động chân chất, tuy mới làm việc lần đầu nhưng tay chân nhanh nhẹn lại khéo léo nên rất được lòng người khác, có thể về sau, ba Kiều Tây làm việc ở công trường cũng sẽ được người ta quan tâm chiếu cố.

Nếu duy trì mức chi tiêu như hiện tại thì hoàn toàn có thể dành dùm được một khoản tiền.

Mục Từ Túc nói chuyện luật sư kia cho cả nhà biết.

Ba Kiều Tây nhíu mày

"Vậy chúng ta nên làm sao?"

"Không cần làm gì cả, chờ tới ngày mở phiên tòa là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!