Sư huynh nói xong, bên phía Mục Từ Túc cũng im lặng.
"Mục Mục, có những việc mình không thể làm được, nó chẳng khác gì châu chấu đá xe. Không phải là không giúp chú, lúc chú tiếp nhận vụ án của Vu Mỹ Thiến, thầy cũng đã bí mật đưa tài nguyên và mạng lưới giao thiệp cho chú.
Chuyện của Thời Cảnh Xuân gây ầm ĩ quá lớn, người bị hại nhiều hơn con số một trăm, chú nghĩ cấp trên không muốn để lộ chân tướng sao?
Cần phải có bằng chứng xác thực mới được!Không phải chú hiểu rất rõ bốn chữ suy đoán vô tội à?"
(Suy đoán vô tội hay giả định vô tội, là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.
Nguyên tắc này được áp dụng trong các cáo buộc của phiên tòa hình sự, theo Wiki)
… Mục Từ Túc thở hổn hển một lát mới hỏi ngược lại sư huynh
"Đúng, suy đoán vô tội, nhưng đó dùng để bảo vệ những người vô tội, chứ không phải là để bảo vệ tên khốn nạn Thời Vọng Tuyền kia."
"Nếu ngay cả ông ta cũng thuộc diện suy đoán vô tội, vậy thì những người chân chính bị ông ta và người họ Thời hãm hại thì sao đây?"
"Thời Cảnh Xuân chắc chắn sẽ ngồi tù mà?"
"Nhưng chỉ có nhiêu đó liệu đã đủ chưa? Không phải toàn bộ những kẻ có tội đều bị trừng phạt, những người bị hại thì bị đặt vào một kết quả sẵn có, nhận chút tiền bồi thường, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống qua mười mấy năm, trơ mắt nhìn Thời Vọng Tuyền và nhà họ Thời trở lại thời kỳ hoàng kim?"
"Sư huynh, chúng ta vào nghề nhiều năm rồi, không phải chưa từng thấy người bị hại trầy trụa không nơi tố khổ, trơ mắt nhìn hung thu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Vụ án của Trác Tử Dung cũng vậy, ngay cả Vinh Quân bị hại chết thê thảm cũng chỉ nhận được nhiều lắm là mấy trăm ngàn tệ tiền bồi thường. Thiệt mẹ nó còn không bằng cái đồng hồ đeo tay hàng hiệu của Thời Vọng Tuyền."
"Còn những người bị hại còn sống kia nữa, ngồi chờ đợi hai chữ công bằng đến mòn mỏi, nhưng cuối cùng vẫn là không chờ được. Luật pháp vốn là vì bảo vệ mọi người, từ lúc nào biến thành ô dù bảo vệ kẻ hại người thế?"
"Sư huynh, anh nói đi, tại sao em phải cho ông ta một con đường sống?"
"Bao gồm cả việc chú tế luôn cả mạng sống của mình vào đó?" Sư huynh dường như hơi mất kiểm soát
"Mục Từ Túc, có phải chú cảm thấy mạng sống của mình không có giá trị?"
Mục Từ Túc thoáng im lặng rồi kiên quyết trả lời
"Mạng của ai cũng đều là mạng người!"
Nếu hôm nay người khuyên anh là một người khác, Mục Từ Túc sẽ không thèm phản ứng lại. Nhưng bây giờ người đang nói những lời này lại là sư huynh, người đã dạy cho anh đạo đức nghề nghiệp và cách ứng xử nên có của một vị luật sư từ khi anh đặt bước chân đầu tiên vào nghề.
Mục Từ Túc chỉ cảm thấy lố bịch đến mức phải cười ra tiếng!
Bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề. Mục Từ Túc xả hết một phát xong, im lặng chờ sư huynh trả lời.
Nhưng sư huynh lại không đáp lại, anh ta chỉ thở dài một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.
"Mục Mục vẫn chưa chịu buông tay phải không?" Chị dâu thấy nét mặt của chồng, cũng biết hai anh em giải tán trong không vui.
Haizz. Sư huynh ôm vợ vào lòng, không biết nên giải thích thế nào. Anh ta không phải vô duyên vô cớ nói ra những lời này, mà là bị cấp trên nhắc nhở.
Không ai hiểu tính tình của Mục Từ Túc bằng anh ta, Thời Vọng Tuyền dứt khoát phủi sạch, đường đường là một gia chủ của thế gia mà lại tự tay chuyển nhượng sản nghiệp của mình cho người khác.
Như vậy, nếu Mục Từ Túc còn cố chấp đeo theo tới cùng, ép Thời Vọng Tuyền chó cùng rứt giậu quay lại cắn ngược thì an nguy của Mục Từ Túc khó lòng đảm bảo.
Trên cái thế giới này ắt có vài thủ đoạn đặt biệt.
Ngay cả mạng của mình cũng dám bỏ ra, huống chi là người khác? Mục Từ Túc luôn một mình bôn ba ở bên ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng không một ai biết cả.
Nhưng bên phía Mục Từ Túc sau khi cúp điện thoại thì cũng im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!