"Anh là ai? Nói thế là sao?" Cha Kinh Mặc trực tiếp đứng chắn trước người Bán Hạ.
"Tao là cậu của thằng ranh này, mày là ai mà xen vào chuyện của người khác?" Người đàn ông này khá kiêu căng, ăn nói bỗ bã, bà ngoại Bán Hạ đứng sau lưng hắn nhận ra cha Kinh Mặc, vội vàng ngăn lại rồi nói nhỏ vài câu vào tai hắn.
"Thì ra là sui gia, vậy thì càng không nên ngăn tôi. Tôi làm thế là vì tốt cho mọi người!"
Anh… Cha Kinh Mặc ăn nói vụng về, trong nhất thời bị chặn họng không thể nói gì.
Mục Từ Túc vừa mới trở lại thì đã nhìn thấy một màn giằng co này.
Anh Mục… Bán Hạ nhác thấy Mục Từ Túc liền lập tức chạy đến bên cạnh anh.
Không sao. Mục Từ Túc xoa đầu Bán Hạ.
Cậu của Bán Hạ đứng phía đối diện liếc mắt đánh giá Mục Từ Túc, một lát sau đột nhiên hung tợn quát
"Mày chính là tên luật sư lòng dạ đen tối luôn xúi giục em gái tao và thằng cháu tao tố cáo cha ruột phải không!"
"Đừng nói bậy, luật sư Mục toàn giúp người kiện cáo miễn phí." Cha Kinh Mặc vội vàng giải thích.
"Thôi đi! Đừng nói hắn có thu phí hay không. Hôm qua tôi đã điều tra rồi, luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh chứ gì! Bọn hắn làm miễn phí là vì bọn hắn muốn có danh tiếng!"
"Thật sự muốn tốt cho mẹ con Bán Hạ? Phụt! Dóc láo!"
"Luật sư kia, tao chỉ hỏi mày một câu, nếu cha dượng của Bán Hạ vào tù và có tiền án, sau này Bán Hạ có thể thi cử sao?"
Là sao? Cha Kinh Mặc sợ hết hồn.
"Không biết chứ gì! Cha mẹ có tiền án, con cái sẽ không thể tham gia các cuộc thi tổ chức công khai và không thể làm các công việc liên quan đến tư pháp. Xúi giục Bán Hạ kiện cha nó, nếu thắng kiện tương lai của Bán Hạ sẽ bị hủy!"
Cha Kinh Mặc nhíu mày, vô thức quay đầu nhìn Mục Từ Túc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhưng Mục Từ Túc lại đột nhiên bật cười "Có phải anh đã hiểu lầm một chuyện rồi không? Thứ nhất, chính sách rà soát chính trị của mỗi địa phương là khác nhau, ngay cả khi có yêu cầu rõ ràng, cha mẹ không được có ghi chép tiền án hình sự, nhưng từ kết quả của các phiên tòa chính trị mấy năm gần đây ở Yến Kinh cho thấy, đã không còn phiên tòa chính trị nào phán xử cha mẹ tội bạo hành cả.Anh nghĩ quốc gia lập ra pháp luật để làm gì?
Là vì bảo vệ an toàn của mỗi công dân, chứ không phải để các người lách luật! Những thủ tục pháp lý nào cần thực hiện đối với hành vi bạo lực gia đình thì cứ theo quy trình mà làm, tương lai của Bán Hạ sẽ không vì thế mà bị ảnh hưởng.Thứ hai, nếu các người đã xem qua pháp luật thì cũng biết chuyện này không nằm trong phạm vi hòa giải. Mẹ của Bán Hạ còn hôn mê chưa tỉnh, thời gian cấp cứu vượt quá sáu tiếng đồng hồ, anh cảm thấy đây chỉ đơn giản là gia đình lục đục thôi sao?
Không, mà chân chính là phạm tội hình sự!Không sai!
"Bán Hạ cũng nghe rõ, cậu bé thò đầu ra từ sau lưng Mục Từ Túc hét với cậu của mình"Tôi sẽ không hòa giải đâu!
Cũng sẽ không làm chứng giả, các người đừng có nằm mơ!Mấy người ai muốn cứu ông ta thì cứ việc cứu, không liên quan đến mẹ con tôi!Mày!
"Cậu của Bán Hạ tức muốn chết, nhưng ngay lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra."Bác sĩ, người sao rồi?" Hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm với nhau đồng loạt xông tới hỏi. Đáng tiếc không phải tất cả mọi người đều quan tâm, trừ Bán Hạ, Mục Từ Túc và cha mẹ Kinh Mặc, bên phía bà ngoại Bán Hạ chỉ là muốn hỏi người còn sống hay đã chết, nếu còn sống thì sẽ thuận tiện làm chứng không phải bị bạo hành mà là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Bác sĩ cũng bị đám người này làm cho hết hồn, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói
"Tình huống không khả quan, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng nếu trong ba ngày bệnh nhân không tỉnh lại, gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý."
Người thực vật?
"Ôi trời! Phải làm sao đây? Vậy là không thể làm chứng được rồi!"
Cho nên bọn họ xúm tới hỏi han không phải vì người mẹ, mà là chút lợi ích cỏn con này. Bán Hạ thật sự muốn hỏi rốt cuộc lão cha dượng đã cho bọn họ bao nhiêu tiền mà có thể khiến bọn họ ngay cả tình thân cũng vứt bỏ.
Nhưng trên thực tế, vấn đề này vốn không cần phải đắn đo suy nghĩ làm gì, bởi vì bọn họ chưa bao giờ xem hai mẹ con cậu bé là người nhà, mà chỉ coi là máy ATM muốn rút bao nhiêu thì rút, hơn nữa loại người khốn kiếp chỉ biết hút máu này lại là người thân ruột thịt duy nhất của cậu bé.
Bán Hạ không kiềm nổi cảm xúc trực tiếp bùng nổ giống như một pháo đạn nhỏ chợt xông ra, cậu bé vươn hai tay đẩy cậu mình Cút!
Đôi mắt của cậu bé đỏ bừng, tất cả đều là hận ý tức nước vỡ bờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!