Chương 39: Anh Giúp Em Khởi Tố

Em nói gì cơ? Câu hỏi bất ngờ của Nhị Nha làm Mục Từ Túc không khỏi kinh ngạc.

"Ngài là người tốt, ngài mua con được không? Việc gì con cũng làm được hết, ăn lại không nhiều. Hơn nữa con lớn lên không dễ nhìn, ông nội sẽ không đòi nhiều tiền đâu, chỉ cần ngài mang con đi, đợi con học xong cấp 1..."

"Không, không học cũng không sao, chỉ cần có thể mang con đi."

"Cầu xin ngài, con, con không muốn giống cô của mình..."

Vừa nãy có bao nhiêu im lặng, bây giờ uất ức vỡ òa bấy nhiêu. Nhị Nha túm vạt áo Mục Từ Túc khóc đến nghẹn ngào.

"Ngài là người tốt, hãy mang con đi đi! Chỉ cần rời khỏi đây, sau đó tùy tiện vứt con giữa đường cũng được..."

Nhị Nha thật sự rất sợ. Cô bé đã hiểu chuyện từ nhỏ, còn nhớ trong nhà có hai người cô, cô cả chưa gặp mặt đã sớm qua đời, nhưng nhà chồng của cô cả đã đưa cho gia đình rất nhiều tiền.

"Nhị Nha, cô hai nói với con, con rất may mắn, ở trong nhà này lớn lên không đẹp mới có thể sống lâu." Vào ngày giỗ của cô cả, cô hai khóc lóc nắm tay Nhị Nha

"Con và bọn cô không giống nhau, ở nhà với bọn họ nhớ ngoan ngoãn, đừng tỏ ra thông minh. Sau đó hãy nhẫn nại đến khi trưởng thành là được."

Lúc đó Nhị Nha nghe không hiểu những lời này, nhưng hai năm qua, cô bé dần dần hiểu ra. Đặc biệt là sau khi nhìn cô hai gả đi, cuộc sống trong nhà trở nên sung túc hơn, cô bé mới biết tất cả.

Nhưng dù vậy, cô bé cũng mong muốn bản thân mau lớn lên, thậm chí còn muốn mình có thể bị bán đi giống như hai người cô. Bởi vì như vậy, cô bé mới có thể rời khỏi căn nhà đó.

Dù sao bên ngoài đáng sợ, nhưng có đáng sợ hơn cái nhà này sao?

Vì vậy, lần này gặp được Mục Từ Túc, cô bé không nhịn được mà cầu xin.

Cô bé có thể nhìn thấy Mục từ Túc là người có văn hóa, có năng lực, và cũng là một người tốt. Nếu anh ấy nguyên ý... Hoặc là cơ hội duy nhất của đời mình có thể thoát khỏi cái nhà kia.

Nhị Nha cố gắng rao bán bản thân.

Hơn nữa lời nói nhuốm đầy nỗi sợ hãi có thể không làm người khác xúc động, nhưng có thể khiến người nghe không khỏi phải bận lòng.

Một đứa trẻ mới tám tuổi, rốt cuộc đã sống trong hoàn cảnh gì mới có thể khiến cô bé tự rao bán bản thân như hàng hóa?

Đừng khóc.

Mục Từ Túc ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy trong túi ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.

Con không khóc. Cô bé rất nghe lời, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt nghẹn ngào uất ức của mình.

Mục Từ Túc hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng buồn bã không thôi. Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới ôn hòa nói với Nhị Nha

"Nghe anh nói, ở nước Trung Hoa chúng ta, mua bán dân khẩu là phạm pháp. Vì vậy anh không thể mua em được, em cũng không được bán mình, hiểu chưa?"

Dạ hiểu. Nói thẳng ra là anh không muốn mang em đi. Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.

Nhưng một giây sau cô bé nghe Mục Từ Túc nói

"Nhưng anh có thể giúp em tránh xa bạo lực gia đình."

Là sao ạ? Nhị Nha không hiểu.

"Bây giờ em đang chịu bạo lực gia đình. Nhưng ở Trung Hoa chúng ta có một bộ luật, gọi là ."

Luật đó nói gì ạ?

"Nói làm sao để bảo vệ những đứa trẻ như em. Chỉ cần em nguyện ý, lát nữa vào đó, em kể hết đầu đuôi câu chuyện cho chị cảnh sát nghe. Sau đó chị ấy sẽ dựa vào tình huống sự việc để xử phạt cha và ông nội của em."

"Như vậy bọn họ sẽ càng mạnh tay đánh đập em hơn thôi." Nhị Nha sợ hãi lắc đầu quầy quậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!