Chương 30: Tôi Có Vụ Án, Anh Dám Nhận Không?

Sư huynh ở đầu dây bên kia nghe anh kể thì không khỏi lắc đầu "Có thể đòi bồi thường tận ba ngàn tệ, chú đúng là lợi hại!"

"Không chỉ ba ngàn thôi đâu.

"Mục Từ Túc tính từng khoản cho sư huynh biết, chi phí khám bệnh, chi phí điều dưỡng, chi phí vận chuyển, chi phí dinh dưỡng và phí tổn thất tinh thần. Đúng là chỉ bị thương tổn nhẹ, nhưng tổng cộng chi phí lên tới hơn năm, sáu ngàn tệ."Nghe có vẻ không nhiều nhặn gì, nhưng không thể để Kinh Mặc chịu tổn thương oan ức được. Hơn nữa người phụ nữ kia còn thiếu mẹ Kinh Mặc tiền lương tháng này, gộp lại tất cả cũng phải tám ngàn tệ!"

"Chú đó!

"Sư huynh lắc đầu, Mục Từ Túc nói thì dễ dàng nhưng các khoản bồi thường trong vụ án này vô cùng rắc rối. Luật sư ở độ tuổi này cũng chỉ có Mục Từ Túc là dám hùng hồn đòi tiền bồi thường theo ý mình."Rốt cuộc đứa trẻ Kinh Mặc đó bị thương tổn như thế nào?

"Nói chuyện hồi lâu, sư huynh mới chợt nhớ chưa hỏi kết quả vụ việc. Mục Từ Túc thuật lại ngắn gọn, lập tức đầu dây bên kia liền vang lên tiếng chửi đổng."Chuyện vậy mà cũng làm ra được!" Sư huynh cũng tức giận quá chừng "Đúng là quá ác độc!"

"Chúng ta làm cái nghề này cũng đã gặp không ít những kẻ thú đội lốt người như vậy mà, có gì lạ đâu."

"Chú nói không sai."

Sư huynh cười khẩy "À phải rồi, chú nói đến Kinh Mặc làm anh nhớ ra một chuyện, hôm qua chị dâu của chú luôn miệng nói với anh là bên cạnh nhà chú có một trường mẫu giáo cũng ổn lắm, mặc dù là tư nhân nhưng giáo viên ở đó rất tận tình, học phí cũng rẻ nữa, chất lượng không chênh lệch nhiều so với trường mẫu giáo mà Kinh Mặc học hồi trước."

"Nếu chú quyết định thuê chị ấy lâu dài, ngày mai anh sẽ kêu chị dâu gọi điện báo một tiếng, để xem chị ấy có muốn gửi Kinh Mặc ở đó không. Như vậy sau khi làm việc xong là chị ấy có thể tiện đường đến đón Kinh Mặc."

"Cũng được, cứ làm như thế đi."

Mục Từ Túc gật đầu tán thành.

"Đúng rồi, thầy còn kêu anh nhắc chú ngày mai nhớ đến phòng tài chính để nhận tiền trợ cấp." Bàn xong chuyện mẹ con Kinh Mặc, sư huynh lại nhắc nhở Mục Từ Túc "Còn Thời Cẩm nữa, hai ngày qua bên nhà họ Vu đang xảy ra nhiều chuyện lắm, coi chừng Thời Cẩm đến gây phiền phức cho chú."

"Sợ cái gì."

Mục Từ Túc cười khẩy "Em chỉ sợ nó không dám tới tìm em!"

Hệ thống nói phải làm Thời Cẩm tự mồm nói gã thích anh, yêu anh, say đắm anh, hơn nữa còn hãm sâu vào tình yêu với anh không thể cưỡng lại được, nhưng cũng không có nói anh phải làm bằng cách gì.

Do đó chỉ cần đánh gã kêu cha gọi mẹ, cái gì cũng nguyện ý nói, như vậy chẳng phải là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Ngày hôm sau, tại Trung tâm viện trợ pháp luật.

Thoạt nhìn chỉ mới rời xa hơn một tháng, nhưng đối với Mục Từ Túc mà nói là cả một đời người.

Mục Từ Túc đứng ở đại sảnh suy nghĩ một lát mới nhớ ra đường đến phòng tài chính. Kết quả vừa mới lên tầng hai, còn chưa tới trước cửa phòng thì đã bị thầy túm cổ lôi đi.

Trong phòng làm việc, mặc dù tóc của thầy đã ngả bạc nhưng tinh thần vẫn còn sung sức chán. Ông vốn là giáo sư của trường đại học Chính trị và Luật pháp, sau khi về hưu thì được mời đến Trung tâm viện trợ pháp luật mời đến.

Mục Từ Túc tốt nghiệp ra là do một tay ông giới thiệu vào đây.

"Thầy.

"Mục Từ Túc đi đến trước mặt thầy, trong lòng rối bời như tơ vò. Đời trước, lúc anh bị ép rời khỏi đây, điều đáng tiếc nhất là không thể nói lời tạm biệt với người thầy đáng kính của mình. Sau đó khi anh gặp lại người thầy này cũng là lúc ông sắp rời khỏi thế gian. Thật may lần này vẫn còn kịp."Con đó! Gan to bằng trời!

"Ông nhìn Mục Từ Túc với đôi mắt đong đầy ý cười. So với những học sinh khác, ông vẫn luôn lo lắng cho cậu học trò Mục Từ Túc không còn người thân bên cạnh này nhất. Thấy anh còn khỏe mạnh đứng trước mắt mình, ông không khỏi nhắc nhở đôi câu"Sáng sớm nghe sư huynh của con nói con vừa mới xen vào chuyện của người khác?"

"Cũng không phải là chuyện vớ vẩn gì."

Mục Từ Túc kể lại vụ việc ngày hôm qua "Vụ án này vẫn chưa kết thúc, con còn định bồi thường chút ít cho hai mẹ con họ."

"Là việc nên làm!"

Ông gật đầu tán thành.

Thầy trò hai người lại tán gẫu thêm một lát, Mục Từ Túc thấy thầy còn có việc nên một mình đi đến phòng tài chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!