Chương 29: Chúng Tôi Đánh Cô, Chúng Tôi Đền Tiền

"Bớt lấy luật pháp ra khè tôi đi! Cái gì mà bị thương nhẹ bị thương nặng, tôi chỉ bóp cổ nó thôi, với lại đâu còn vết thương nào khác trên người nó?"Người phụ nữ buộc bản thân phải bình tĩnh

"Nếu không thì đi giám định thương tật đi, tôi sợ anh chắc?"

"Cho nên cô đã tìm hiểu luật pháp? Còn biết vết thương trên người Kinh Mặc không tính là vết thương nhẹ?"

Đúng! Tôi biết! Hai bên đã xé mặt nhau, người phụ nữ cũng quyết tâm đập nồi dìm thuyền đến cùng. Không sai, cô ta đã tìm hiểu kĩ rồi mới dám ra tay, cũng biết cách ngược đãi thế nào để khó có thể phát hiện ra. Đúng là cô ta không ưa Kinh Mặc, muốn dạy dỗ nó một trận nên thân, ai dám quản cô ta?

Nhưng câu nói tiếp theo của Mục Từ Túc khiến sắc mặt của cô ta trở nên xấu xí

"Vậy thì cô có tìm hiểu là vết thương nhẹ cũng tính chung một tội không?"

"Chấn thương nhỏ đúng là không nằm trong phạm vi của , nhưng theo điều 43 của , đánh người hoặc cố ý gây thương tích cho người khác sẽ bị giam giữ hơn năm ngày và không quá mười ngày, hơn nữa phải đóng tiền phạt trên năm trăm tệ và dưới một ngàn tệ."

"Bổ sung điều thứ nhất, đánh đập, tổn thương người khuyết tật, phụ nữ có thai, trẻ em chưa tròn mười bốn tuổi hoặc người già tròn sáu mươi tuổi."

"Bổ sung điều thứ hai, nhiều lần đánh đập, tổn thương người khác sẽ phải chịu tăng cường giam giữ."

"Cho nên bây giờ cô nghĩ mình vô tội sao? Ngay cả một đứa bé năm tuổi mà cũng đành đoạn xuống tay!"

"Tôi xuống tay đó thì sao nào!" Người phụ nữ bị Mục Từ Túc chất vấn không thể cãi lại được, cuối cùng cô ta đành xé bỏ bộ mặt giả tạo

"Tôi đánh nó thì sao, chỉ là một đứa con trai của ả giúp việc mà thôi. Tôi là thành phần tri thức lương cao, cuộc sống sung túc hoàn mỹ, nó dựa vào đâu mà dám nói hy vọng mẹ của nó sẽ giống như tôi?"

"Một mụ đàn bà đến từ nông thôn quê mùa, tiền lương rẻ mạt ba mươi đồng một tiếng, cũng không biết nhiều chữ, tôi khinh miệt chị ta đó rồi sao? Đũa mốc mà chòi mâm son, so sánh chị ta với tôi chẳng khác gì làm nhục tôi!"

Giọng điệu của người phụ nữ vô cùng chanh chua cay nghiệt Chị ta xứng sao!

"Xứng! Dựa vào đâu mà không xứng?" Kinh Mặc luôn im lặng nãy giờ, khi cậu bé nghe đến đây thì không thể chịu đựng được nữa, cậu bé đi tới giơ hai cánh tay ngắn ngủn chắn trước mẹ mình.

"Bà là người xấu! Mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này, mỗi ngày năm giờ sáng đã thức dậy đi chợ mua đồ nấu cơm, mẹ tôi có đôi tay vô cùng khéo léo, may cho tôi nhiều quần áo đẹp. Mẹ tôi còn hiền lành dịu dàng, cả xóm đều nói mẹ tôi là người đặc biệt tốt."

"Còn bà, cơm bà ăn, quần áo sạch sẽ treo trong tủ của bà, giường nệm thơm tho bà ngủ đều là một tay mẹ tôi làm hết."

"Cô giáo đã dạy, công việc không phân biệt sang hèn giàu nghèo, chỉ cần bản thân cố gắng làm lụng kiếm tiền, đều xứng đáng được kính trọng như nhau, bà dựa vào đâu... Dựa vào đâu mà xem thường mẹ tôi?"

"Bà là đồ xấu xa! Tôi ghét bà, ghét bà!" Kinh Mặc luôn ngoan hiền lễ phép, khi bị người phụ nữ này đổ oan, cậu bé đều không nói ghét, khi bị ngược đãi cũng không nói ghét, nhưng bây giờ, cậu bé thật sự rất hận.

Ánh mắt của đứa bé linh động trong veo, hai màu đen trắng rõ ràng, bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, tựa như tất cả những điều xấu xa dơ bẩn trong linh hồn đều bị phơi bày ra không sót một thứ gì.

... Người phụ nữ thở hổn hển vài cái, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chửi một câu

"Mày thì biết cái gì? Đồ con hoang không cha!"

Ngay sau đó cô ta bị tát một cú trời giáng.

Chị dám!

Đánh cô ta là mẹ Kinh Mặc, người phụ nữ thật thà chân chất này chưa từng đánh người bao giờ, đây là lần đầu tiên. Cô giận đến mức cả người run rẩy, mãi mà không hộc ra một câu nào.

Nhưng người phụ nữ kia bất ngờ cười phá lên.

"Tên luật sư kia, anh vừa mới nói cái gì nhỉ? Điều 43 của ?" Cô ta sờ mặt của mình, khiêu khích nhìn Mục Từ Túc.

Mẹ Kinh Mặc cũng luống cuống không biết nên làm gì.

Đừng sợ. Mục Từ Túc an ủi gật đầu với mẹ Kinh Mặc, sau đó anh thò tay vào trong túi quần.

Anh làm gì? Người phụ nữ cảm thấy không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!