Chương 26: Khúc Ca An Nghỉ

"Yên tâm đi, tất cả bọn chúng đều đã nhận tội đền tội. Đặc biệt là Dư Sinh, hắn sẽ đền mạng cho em." Mục Từ Túc đặt đơn kiện trước bia mộ của Trần Học, anh nhìn người trong ảnh hồi lâu rồi nói

"Cảm ơn em đã để lại đầu mối, cũng cảm ơn em đã giúp bọn trẻ lấy lại công bằng!"

Cám ơn anh.

Bọn trẻ Kiều Tây đi theo sau lưng Mục Từ Túc, ai cũng đều kính cẩn cúi chào Trần Học.

Trong lòng mỗi người ở đây đều rất đau buồn, nhưng bọn họ cũng cố gắng kìm nén không rơi nước mắt.

Bởi vì cuộc sống đã bước sang một trang mới tốt đẹp hơn, tương lai đang ở trước mắt, bọn trẻ mang theo quá khứ cùng với Trần Học mà cố gắng bước tiếp.

Sinh ra làm người luôn sẽ gặp trắc trở khó khăn, nhưng chúng sanh ngang hàng, không cần phải hạ thấp bản thân vì kẻ khác!

Có gặp gỡ tất có chia ly, trước cổng nghĩa trang, Mục Từ Túc và bọn trẻ Kiều Tây nói lời tạm biệt.

Bọn trẻ Kiều Tây phải tiếp tục đi học, gần đây gia đình tụi trẻ đều ở đây vì án kiện. Cha mẹ Lục Tiêu quyết định dọn về Quảng Châu, cha mẹ của Kiều Tây cũng dự định sẽ ở lại thành phố tiếp tục làm việc.

Lần này dọn lên thành phố sống, bọn họ phát hiện ở đây kiếm được nhiều tiền hơn là làm nông dưới quê, hơn nữa còn được ở bên con gái nên quyết định thường trú tại đây.

Nhắc tới cũng đúng dịp, trường mới của Kiều Tây là trường công lập cấp ba ở Quảng Châu, vừa vặn chung trường với Lục Tiêu.

Còn hai anh em Duẫn Ngôn sẽ quay về Yến Kinh, sau khi gỡ bỏ được nút thắt, tình huống của Duẫn Ngôn đã có chuyển biến tốt hơn nhiều, bây giờ cầm cọ vẽ cũng không còn phản cảm kịch liệt như lúc trước, có lẽ không bao lâu nữa cậu bé có thể vẽ vời lại như trước, đây cũng là một chuyện tốt.

Đối với bản thân Mục Từ Túc, anh vẫn còn có việc cần phải xử lý nốt. Đám người Vu Mỹ Thiến xác thật đã bị kết án, Dư Sinh cũng sẽ phải sẽ trả giá những tội nghiệt mà hắn đã gây ra bằng cả quãng đời còn lại của mình. Nhưng đối với Mục Từ Túc, vụ án này vẫn chưa kết thúc, còn có người chưa nhận hình phạt.

Dạy con không nghiêm là lỗi của cha. Đám người Vu Mỹ Thiến đã thối nát từ tận xương tủy, bây giờ đám súc sinh này lại làm ra những chuyện không bằng cả súc sinh, tất nhiên sẽ phải trả giá thật lớn.

Hơn nữa Mục Từ Túc cũng lo lắng sau khi anh rời khỏi đây, gia đình của đám người Vu Mỹ Thiến sẽ trả thù bọn trẻ Kiều Tây. Dù sao cũng đã có tiền lệ, với lại bây giờ anh đã tống đám người Vu Mỹ Thiến vào tù, nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn lũ cáo già đó sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đặc biệt là gia đình của Dư Sinh, lần này Dư Sinh nhất định không thoát khỏi án tử hình, chó cùng đường sẽ quay lại cắn người, ông bà nội Trần Học sẽ không có sức phản kháng.

Dĩ nhiên, bây giờ là đỉnh điểm của dư luận, bọn chúng sẽ không dám động tay động chân, đó cũng là sự bình yên trước bão tố.

Mục Từ Túc làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, tất nhiên sẽ không tha cho bọn chúng. Nhổ cỏ phải nhổ tận góc, tránh để lại tai họa sau này!

Với lại bây giờ thời gian đã hết, và cũng là lúc sử dụng những tư liệu ở đời trước. Không cần người khác, Mục Từ Túc nhớ sư huynh của anh chịu trách nhiệm chính cho các vụ án về mảng kinh tế sau khi tốt nghiệp, hơn nữa sư huynh vẫn còn đang trong giai đoạn thăng chức.

Nếu đưa những tư liệu này cho sư huynh, nhất định sẽ giúp anh ấy nắm chắc cơ hội trong tay.

Khi đó, sư huynh vì bị anh liên lụy rớt vào cái hố do Thời Cẩm đào, đến nỗi phải lâm vào cảnh cửa nát nhà tan, đời này cũng nên báo thù cho sư huynh. Cho dù bây giờ anh chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên mặt Mục Từ Túc không có cảm xúc gì nhưng trong lòng cũng đã sắp xếp những chuyện sau này đâu ra đấy. Xe lửa chở Mục Từ Túc cũng đã đến đúng giờ.

Mấy đứa nhỏ không nỡ xa anh, lúc trước quen có anh bên cạnh, bây giờ thấy anh thật sự phải đi, đứa nào đứa nấy cũng bám dính cứng ngắc lên người anh.

Mục Từ Túc bó tay, đành cười gượng với nhân viên xoát vé, sau đó xoa đầu từng đứa một

"Được rồi được rồi, cũng không phải là không còn gặp lại nhau."

"Nhưng cũng phải đến mấy năm không gặp nhau."

Kiều Tây không nhìn được vùi đầu cọ cọ vào ngực Mục Từ Túc, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với anh

"Anh Mục, chờ em lên đại học, em sẽ đến Yến Kinh tìm anh!"

Kiều Tây thề thốt chân thành, tuy sắc mặt của cô bé vẫn còn xanh xao nhưng có thể loáng thoáng thấy được dáng vẻ tự tin tỏa sáng như ban đầu.

Lục Tiêu đứng bên cạnh anh cũng nở nụ cười rạng rỡ, cậu hơi ngượng ngùng hỏi Mục Từ Túc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!