Chương 2: Kiều Kiều, Trở Về Đi

Trường trung học phổ thông quốc tế Quảng Châu.

Trường quốc tế có bảy tầng, nếu nhảy từ trên sân thượng xuống chỉ có nước chết, hơn nữa còn chết rất khó xem.

Một cô bé mặc đồng phục đứng bên ngoài lan can sân thượng, ánh mắt tê dại cuối đầu nhìn xuống dưới, trong tay cầm chiếc điện thoại cũ kỹ.

Cô bé chính là Kiều Tây, đương sự mà Mục Từ Túc lo lắng.

Ở thời đại điện thoại di động có thể sánh ngang với máy vi tính, cô bé vẫn còn sử dụng điện thoại cục gạch đời cũ. Tuy đồ cũ chất lượng cao nhưng điện thoại này cũng đã sắp hỏng, mỗi lần mở nguồn đều rất khó khăn, mà như vậy cũng tốt, dù sao không nhìn thấy thì có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Giống như nửa tiếng trước đối mặt với nỗi tuyệt vọng lớn nhất đời mình.

Tại vườn hoa nhỏ bên ngoài lớp học, nhìn những tấm hình sỉ nhục bản thân một cách cực độ, Kiều Tây hận không thể cắt cổ chết quách cho xong.

"Chừng nào cậu mới chịu trả những tấm hình đó cho tôi?" Cô bé cố gắng đàm phán với bọn chúng. Nhưng đáp án còn sỉ nhục thậm tệ hơn những bức ảnh đó.

"Không phải mày thích giả vờ thanh cao lắm à? Vậy đi, mày đến trước mặt học trưởng Dư Sinh, cởi hết quần áo ra cho bọn họ từng người làm vài nháy với mày, tao sẽ trả hình cho mày."

Không thể được!

"Vậy cho ba mẹ mày xem nhé. Để tao nghĩ coi, hay là đến tiệm ảnh in hết toàn bộ ra, sau đó gửi chuyển phát nhanh đến, không, hẳn là nên gửi qua bưu điện. Chắc cái thôn làng cổ lỗ sĩ của mày cũng phải có trạm bưu điện chứ nhỉ?"

"Chậc chậc chậc, thật nóng lòng muốn xem vẻ mặt của ông bà già nhà mày khi thấy những tấm hình đặc sắc này nha."

Tha cho tôi đi... Kiều Tây thật sự chịu không nổi. Những tấm hình ô uế đó làm sắc mặt cô bé vốn chết lặng nay càng trở nên trắng bệch.

Ba ơi, mẹ ơi... Cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm, gió trên sân thượng thổi qua bộ đồng phục ướt nhẹp, làm cả người cô bé run rẩy như lá khô. Cô bé lảo đảo ngồi xuống xổm xuống, nhấc tay ôm chặt vai mình. Tư thế này làm cô bé càng thêm bất lực tuyệt vọng.

Khi cảnh sát tới nơi thì đập vào mắt là cảnh tượng như vậy.

Trường học rộng rãi, rất nhiều giáo viên và học sinh, vậy mà không một ai phát hiện ra Kiều Tây một mình ngồi xổm ở đây.

Nếu đến chậm một bước nữa, có phải sẽ...

Một nữ cảnh sát trong đó không khỏi đỏ mắt.

"Kiều Tây! Em là Kiều Tây phải không? Em bình tĩnh một chút, không nên cử động."

Đừng tới đây! Kiều Tây đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

"Được được được, chúng tôi không qua đó, nhưng em phải tỉnh táo lại." Cảnh sát nỗ lực khuyên giải, nhưng Kiều Tây không hề trả lời, ngược lại còn làm ra vẻ né tránh.

Ngay lúc này, ở lối ra vào trên sân thượng có người hét lên Giáo viên đến rồi!

Cảnh sát nhất thời thở phào một hơi.

Vẫn là giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày gặp mặt sẽ dễ dàng khuyên bảo hơn cảnh sát bọn họ. Nhưng không ngờ rằng, một câu nói của giáo viên khiến Kiều Tây trực tiếp bùng nổ.

"Kiều Tây, bạn học chẳng qua chỉ là đùa giỡn vài trò vặt vãnh thôi, em không nên cực đoan như thế."

Trò đùa vặt vãnh? Trong mắt Kiều Tây đều là tuyệt vọng và khó có thể tin nổi "Cái gì gọi là trò đùa vặt vãnh? Sỉ nhục tôi, bức ép tôi quỳ xuống để bọn chúng chế nhạo, hay là lấy những tấm ảnh kia uy hiếp tôi, ra lệnh bắt tôi và học sinh nam khác làm chuyện đồi bại cũng là trò đùa vặt vãnh?

Hay là nói bọn chúng bắt ép tôi đi chết, tôi liền đi chết thì cũng chỉ là trò đùa hả!Kiều Tây, em bình tĩnh lại đi, luật sư của em sắp tới đây rồi.

"Tình huống quá nguy hiểm, tâm tình của Kiều Tây quá kích động, chân đứng không vững, cảnh sát ra hiệu giáo viên đừng nói thêm gì nữa, tự mình đi tới động viên"Em hãy nghe tôi nói, là luật sư của em báo cảnh sát, khẩn cầu chúng tôi tới cứu em.

Em hãy suy nghĩ đi, anh ta vẫn chưa từ bỏ em! Không phải em muốn công lý sao? Nếu em thật sự nhảy xuống rồi, cái gì cũng không có nữa!Kiều Tây, em chỉ mới mười sáu tuổi, tôi thông qua vị luật sư kia biết được tình huống cụ thể của em, vất vả lắm mới thi đậu lên trường học ở thành phố, em còn nói sẽ học thành tài để sau này báo đáp ba mẹ nữa mà, không phải sao?Em còn ba mẹ còn gia đình, em nhảy xuống chính là nhắm mắt kết thúc mọi chuyện, còn ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm sao đây?

"Đúng vậy, ba mẹ phải làm sao đây? Kiều Tây im lặng không nói."Cô bé, em nghe tôi nói, không có chuyện gì quan trọng bằng ba mẹ mình, cho dù em không sống nổi nữa nhưng cũng phải gặp mặt bọn họ lần cuối cùng chứ?Mất em rồi, bọn họ sẽ khổ sở đau đớn đến nhường nào?Cháu nghe chú nói một câu thôi, cho dù thật sự không chịu nổi nữa thì trước tiên cũng phải gọi điện cho ba mẹ, ít nhiều gì cũng nên nghe giọng nói của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!