Chương 15: Muốn Đánh Chết Mày!

Câu nói sặc mùi tình ý lẫn chút nũng nịu, nếu là Mục Từ Túc chưa biết bộ mặt thật của Thời Cẩm thì có lẽ sẽ mềm lòng rồi ôm người vào lòng mà vuốt ve mà dỗ dành.

Còn bây giờ thì đếch, từ khi biết bản chất hèn hạ vô sỉ của Thời Cẩm, chỉ cần liếc mắt thôi là anh đã muốn ói lắm rồi, ánh mắt của Mục Từ Túc dần trở nên lạnh lẽo.

Mặc dù vậy cũng không nên làm phiền người khác, Mục Từ Túc vẫn là chủ động đi xuống lầu.

"Anh Mục, người kia..." Kiều Tây lo lắng hỏi, trực giác của con gái vốn rất nhạy cảm nên Kiều Tây cảm thấy Thời Cẩm không phải là người tốt.

"Không có chuyện gì đâu, tên khốn kia chỉ đáng làm bữa ăn nhẹ của anh thôi." Mục Từ Túc vỗ về xoa đầu Kiều Tây, còn dặn cô bé Nhớ đi ngủ sớm. Sau đó liền rời khỏi nhà Kiều Tây, thong thả đi xuống lầu.

Khi Mục Từ Túc xuống dưới sân thì Thời Cẩm đã đợi được một hồi lâu.

Lúc này trời đã vào cuối thu, Thời Cẩm chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, gió lạnh thổi qua là cả người phải run cầm cập. Hơn nữa cổ tay áo rất rộng, nếu nhấc tay lên là có thể nhìn thấy ba vết sẹo khá sâu trên cổ tay gã.

Thời Cẩm nhắm mắt tựa lưng lên cửa xe, đang chờ Mục Từ Túc đi xuống phủ áo khoác lên người mình, thuận tiện ôm hôn một cái. Nhưng gã đợi sắp lạnh cóng cả người mà Mục Từ Túc vẫn không có động tác gì.

Tình huống gì đây?

Thời Cẩm mở mắt thấy Mục Từ Túc đã đứng trước mặt mình, chỉ là đứng đó không làm gì cả.

So sánh với một tháng trước, vẻ ngoài của Mục Từ Túc không có thay đổi, nhưng ánh mắt và khí chất của anh trở nên sắc bén và trông hấp dẫn hơn.

Thời Cẩm muốn vươn tay muốn nắm lấy nhưng bị hất ra.

Túc Túc... Giọng nói của Thời Cẩm rất mềm mại, có chút ý mè nheo với đối phương, tiếc là Mục Từ Túc lười giả vờ diễn kịch với gã.

Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo của Thời Cẩm rồi lôi gã vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.

Mục Từ Túc! Thời Cẩm sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị dộng mạnh vào bức tường xi măng lạnh lẽo. Ngay sau đó, Mục Từ Túc vén vạt áo của gã trùm lên đầu, bịt miệng gã lại, rồi hung hăng thụi một quyền vào bụng!

"Mẹ nó em điên rồi hả!"

Thời Cẩm cố gắng giãy giụa, nhưng đầu bị áo trùm kín mít, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Điên rồi? Thực ra cũng chưa tới mức đó. Đời trước Mục Từ Túc bị Thời Cẩm chèn ép cửa nát nhà tan, bạn bè ly tán, ngay cả căn nhà của cha mẹ để lại cũng không giữ được.

Nếu không phải may mắn được hệ thống chọn, cố gắng giành lấy một tia hy vọng trèo ra khỏi vũng lầy, sợ rằng trên đời này đã không còn một người mang tên Mục Từ Túc!

Bây giờ đánh gã vài đòn chẳng qua chỉ là thu chút lợi tức, anh dứt khoát bẻ quặp một cánh tay của gã rồi thụi mạnh một cú vào bụng gã.

Á... Cơn đau như kim châm khiến Thời Cẩm mềm nhũn hai chân, khuỵu gối xuống đất, cúi đầu nôn khan một trận rồi nằm bẹp dưới đất.

Mục Từ Túc thả tay ra rồi nói

"Cút xa ra, nếu không thấy một lần đánh một lần!"

Mày nằm mơ! Thời Cẩm nhìn chằm chằm anh

"Tao sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay!"

Tùy mày! Mục Từ Túc thật sự không coi gã ra gì, anh còn nhiều thủ đoạn trả thù chưa tung ra đâu, trận đòn hôm nay chỉ là chút tiền cọc nhận trước mà thôi.

Nhưng ngay lúc này, ở đầu hẻm xuất hiện một thanh niên mặc đồ trắng.

Mục Từ Túc nhíu mày cảm thấy hơi phiền toái, còn Thời Cẩm thì sáng rực hai mắt, mở miệng hét

"Cậu gì ơi, giúp tôi báo cảnh sát! Nhất định sẽ có hậu tạ!"

Thời Cẩm kêu cứu khiến thanh niên kia chú ý đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!