Não Trương Dương Phàm nảy số rất nhanh, gã đoán được Tịch Yến Thanh đang ám chỉ mình, chỉ là đáp án này sao gã có thể nói ra miệng? Sắc mặt Trương Dương Phàm xanh mét, gã trừng mắt nhìn Tịch Yến Thanh, không rõ từ đâu mà Tịch Yến Thanh lại biết chuyện gã bị Giang Bạch Ninh cắm sừng!
Mà Tịch Yến Thanh thấy gã đã hiểu ý mình thì vừa cười vừa huýt sáo rời đi, bộ dạng cực kỳ gợi đòn.
Thật lâu về sau Trương Dương Phàm cũng không dám thò mặt ra đường!
Từ xưa đến nay, đa số những kẻ tiểu nhân đều mắc chung một loại bệnh, đó là cho rằng thế giới ai cũng nhỏ nhen như bọn họ.
Trương Dương Phàm thấp thỏm lo lắng Tịch Yến Thanh sẽ kể chuyện này cho cả thôn để mọi người nhạo báng gã, đến lúc đó không chỉ thôn dân mà cả người trên trấn, còn có đám học sinh khoa bảng cũng biết chuyện, bấy giờ gã quả thực không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Nhưng trên thực tế Tịch Yến Thanh đâu có quan tâm đến chuyện này, chẳng qua vị thầy lang họ Lương kia thấy hắn hiền lành tử tế nên mới tâm sự vài câu.
Có điều, chờ đến khi Trương Dương Phàm nhận ra Tịch Yến Thanh không nhỏ mọn như gã nghĩ, thì câu chuyện bị cắm sừng đã truyền đi khắp thôn từ miệng người khác, thậm chí còn được biến tấu thành nhiều phiên bản khác nhau.
Có ba lời đồn: một là Trương Thắng thường xuyên chạy qua chạy lại nhà Giang Bạch Ninh; hai là Tần Quế Chi và Bạch Lan trở mặt, mẹ Trương Dương Phàm còn tuyên bố đã thu hồi suất đất miễn thuế mà bọn họ chia cho gia đình Trương Thắng trước kia; và ba là Trương Dương Phàm bất lực, cho nên Giang Bạch Ninh chán cơm thèm phở, bởi vậy cái thai trong bụng gã lần trước có lẽ không phải của Trương Dương Phàm!
Người trong thôn cũng không phải đám ngốc, lúc này chẳng lẽ bọn họ còn không đoán ra?
Có một đoạn thời gian dài, mỗi khi Trương Dương Phàm ra khỏi cửa liền cảm giác mọi người đang chỉ trỏ bàn tán, ai cũng dùng ánh mắt khác thường soi mói gã.
Loại ánh mắt này, trước kia gã cho rằng bọn họ hoài nghi có phải gã bất lực hay không, hiện tại gã lại cảm thấy bọn họ đang thương xót vì gã bất lực nên mới bị vợ cho đội nón xanh!
Gã luôn tự cao tự đại, cho rằng ai cũng phải tôn kính mình. Đặc biệt là trong thôn Hoa Bình này gã vốn là người có học thức cao nhất, vừa đỗ đạt vừa có công danh, mấy tên nông phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một đấu chữ cũng không biết đọc kia sao có thể ngồi cùng mâm với gã?
Lẽ ra bọn họ phải khom lưng cúi đầu mà nói chuyện với gã.
Nhưng hiện tại thì sao, lúc này Trương Dương Phàm mới vỡ lẽ! Hóa ra điều gã ao ước chính là bọn họ có thể đứng nhìn thẳng trực diện, nói chuyện cởi mở hòa nhã với mình. Chỉ là gã sẽ không bao giờ có được điều này. Ít nhất là trong thôn Hoa Bình!
Cũng chỉ có Tần Quế Chi tin tưởng con trai mình không phải kẻ bất lực, là tiện nhân Giang Bạch Ninh kia lăng loàn không an phận. Nhưng đối với một kẻ sĩ diện như Trương Dương Phàm, lòng tin nhỏ nhoi này không bao giờ là đủ.
Tết Đoan ngọ trôi qua, trời càng lúc càng nóng lên, sáng sớm và tối muộn còn mát mẻ, hễ mặt trời lên cao là mồ hôi ướt đẫm. Lúc này đứng ngoài trời nóng bức, ngồi trong phòng càng bí bách. Hiện tại La Phi cảm thấy điều hòa và quạt máy mới là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.
Thời điểm rảnh rỗi y còn có thể tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, ví dụ như tán liễu đối diện cổng lớn. Nhưng lúc này đương nhiên không rảnh, bởi vì sắp đến ngày vui của Hàn Húc, y bận tới mức chân không chạm đất.
"Chữ Hỉ này còn không tẩu tử? Sao không dán thêm ngoài cửa?" La Phi hỏi vợ Hàn Dương:
"Nên cắt hai chữ to to một chút, dán mỗi bên một chữ."
"Đây đây đây, đệ đợi một lát ta mang ra cho."
Mộc Linh vội vàng chạy vào lấy giấy đã cắt thành chữ:
"Đủ không? Nếu không ta đi thuê thợ cắt thêm?"
"Đủ rồi tẩu tử, ngươi bận gì cứ làm đi, lát nữa ta sang giúp." Mộc Linh đang tất bật chuẩn bị cỗ cưới, tuy rằng nhà trai phải bày tiệc đãi khách nhưng bọn họ vẫn muốn làm mấy mâm, bởi vì một số hương thân họ hàng lớn tuổi không thể đi theo đưa dâu
--- nhà Trần Hoa Chương khá xa, cho nên phải bày tiệc mời ngay tại Hàn gia.
Lúc này rau dưa ngoài vườn đã xum xuê tươi tốt, sáng sớm ra vườn cắt, sau đó xúm vào nhặt rau rửa rau, xào nấu nhanh là đã có mấy món.
"Hàn Húc chuẩn bị thế nào rồi?"
Có người hỏi mẹ Hàn Húc:
"Nhạc Ly đến rồi đây."
Chào Ly thúc. La Phi gật đầu cười, y vẫn nhớ đây là người làm lễ chải tóc cho y trước khi thành thân.
"La Phi, sáng sớm đến giúp một tay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!