Chương 2: (Vô Đề)

Thôn Hoa Bình không nhỏ, nhưng cũng không coi là quá lớn, một thôn làng với hơn bốn mươi hộ dân, hai trăm nhân khẩu, chính là kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho nên ống khói Tịch gia vừa tỏa khói, không bao lâu sau toàn bộ thôn dân đều đã biết Tịch gia có người trở lại.

Nói đến Tịch gia này, thực sự có không ít chuyện để bát quái.

Mấy năm trước Tịch gia một nhà bốn người, Tịch lão thái thái sống cùng con trai con dâu và cháu nội. Bọn họ từ già đến trẻ đều chịu khó làm lụng, hai vợ chồng Tịch gia buôn bán nhỏ trên trấn, sớm đi tối về. Tịch lão thái thái ở nhà cùng cháu nội nuôi đàn gà, chăm vườn rau.

Cả nhà sinh sống hòa thuận hạnh phúc. Nhưng các cụ nói cấm sai, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Quán đồ ăn sáng trên trấn mở được hai năm, có kẻ nhìn trúng mẫu thân của Tịch Dục, là một tên ác bá vô lại có tiếng. Ban đầu cha Tịch muốn tránh xung đột một cách dĩ hòa vi quý nên tận lực lánh đi nơi khác tiếp tục làm ăn.

Nhưng tên kia vẫn không buông tha bọn họ, đôi co một hai lần khiến cha Tịch phát hỏa, hai bên lao vào đánh đấm túi bụi. Kết cục tên kia bị đánh chết, cha Tịch phải đền mạng.

Trượng phu không còn, mỗi ngày Tịch thị đều lấy nước mắt rửa mặt, không bao lâu sau cũng uất ức qua đời. Lão thái thái mất đi đứa con trai duy nhất, sau đó lại mất thêm con dâu, dần dần cũng trở nên điên dại không còn thanh tỉnh, trước khi mất còn lâm bệnh nặng khiến của cải trong nhà vốn không dư dả gì cũng phải tiêu hao hết.

Năm đó Tịch Dục mới mười một tuổi, lẻ loi trơ trọi trên đời, cũng may thân thể cao to hơn so với trẻ con cùng lứa, lại có sức khỏe vượt trội, một mình cuốc đất làm ruộng, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc đấy ai cũng nghĩ tiểu tử này về sau không nơi nương tựa, sợ là cuộc đời sẽ vất vả. Ai ngờ năm lên mười bốn hắn khai gian tuổi để tòng quân, hơn nữa còn lưu lại vài năm.

La Phi khái quát lại một lần những ký ức của nguyên chủ về vị hôn phu này, trong thâm tâm y cũng đồng cảm với hoàn cảnh của hắn, nhưng đồng cảm cũng không có nghĩa là y sẽ lập tức chấp nhận thành thân với người này.

Y vừa rời khỏi cuộc sống quen thuộc, thay đổi môi trường sống mới, hiện tại ngàn vạn lần không muốn tách khỏi La gia. Tuy rằng La gia không thể xem là sung túc, nhưng người La gia sống chan hòa tình nghĩa, mà nếu y buộc phải chuyển tới Tịch gia, vậy thì chưa thể nói chắc điều gì.

Chẳng may nhân phẩm của tên Tịch Dục kia không tốt thì sao? Chẳng may y phải cổ cày vai bừa, làm lụng vất vả thì sao? Tịch Dục năm nay đã hai mươi, thời gian sáu năm rất có thể đã biến một người phúc hậu thật thà thành một kẻ cặn bã.

Quan trọng nhất nhất đó là, y không thích hắn ta, y ghét nhất ai mang họ Tịch!

Nói chung y không muốn thành thân!

La Phi co chân ngồi lên giường, gạt phắt chuyện đi thăm Tịch gia mà La Nghị vừa nói:

"Muốn đi đệ tự đi, ta không đi!"

La Thiên vỗ cái rầm lên mặt bàn:

"Tiểu tử này, sao con lại ương bướng như vậy? Đi cùng cũng có mất miếng thịt nào đâu!"

"Ai dô cha à, người đừng rống lên có được không?"

La Phi đã bắt đầu thích ứng với người cha lưng hùm vai gấu hở ra là lớn tiếng quát nạt này, nhưng mỗi khi nghe cha rống y vẫn có chút nhức đầu: "Con không đi đương nhiên có cái lý của con, người nói xem, chuyện giữa con và Trương Dương Phàm vừa khép lại, hôm nay là ngày gã thành thân, con là nhân vật chính lại vội vàng chạy đi tìm Tịch Dục, ngoài kia người ta sẽ nghĩ thế nào?

Còn không phải cho rằng con sốt ruột đi tìm người để thành thân sao?Hình như đúng là vậy cha à.La Nghị nói.Sốt ruột? Hai người các con đã sớm định hôn.

"La Thiên vẫn cảm thấy việc đi thăm Tịch gia chẳng có vấn đề gì."Vậy cũng không được, đã vài năm xa cách, không chừng người ta đã sớm thành thân, còn dẫn vợ con trở về cùng, con đi sang đó nhìn cảnh một nhà ba người bọn họ nói nói cười cười, vậy thì lúng túng cỡ nào chứ?Đúng đó cha bọn trẻ, bằng không thì tạm thời gác lại đi.Lý Nguyệt Hoa nói:Năm đó hai người Tịch Bình đi rồi, chúng ta cũng giúp đỡ Tịch Dục không ít, nếu nó có chút lương tâm chắc chắn sẽ sang đây thăm hỏi.

Tới lúc đó rồi bàn về hôn sự của Nhị Bảo cũng không muộn.Vậy được, hôm nay không đi.

"La Thiên cân nhắc một hồi, lại nhìn La Phi nói:"Nhưng hôn sự với Tịch Dục, Nhị Bảo con nhất định phải để tâm tới.

Chờ ngày sau hai đứa gặp lại, nếu tiểu tử Tịch gia vẫn chưa thành thân, tính cách vẫn đáng tin như trước, con nhất định phải xuất giá cho cha nghe không?Chờ gặp mặt rồi tính."

La Phi âm thầm soạn sẵn trong lòng một trăm lý do từ hôn.

Cha La còn muốn nói thêm vài câu, thấy con thứ trầm mặc không lên tiếng, cho rằng y vẫn đang nhớ thương Trương Dương Phàm, trong lòng chưa nguôi nỗi đau, bởi vậy ông không bức ép nữa.

Bữa tối, vì nhiệt phá đầy miệng nên La Phi ăn không ngon. Trở về phòng nghỉ ngơi, nghĩ đến những ngày tháng sau này y không khỏi sinh ra chút thương cảm. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc vĩnh viễn không bao giờ gặp lại người nhà đã đủ khiến y sầu não buồn bực.

Từ nhỏ y đã không có cha, ông ta ngoại tình vứt bỏ mẹ con y, sau đó La Phi được mẹ và bà ngoại nuôi dưỡng, ba người sống rất hạnh phúc. Y đột nhiên biến mất, không rõ bà và mẹ sẽ đau lòng nhường nào.

Nghĩ đến đây hốc mắt La Phi bỗng ửng đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!