"Bái kiến tiền bối.
"Giang Hạo làm lễ chào hỏi, không dám sơ suất, lập tức giải thích:"Hôm nay bắt được một linh sủng, dự định nuôi dưỡng.
"Hồng Vũ Diệp liếc nhìn con thỏ trên mặt đất, nhìn chằm chằm một lúc mới thu hồi ánh mắt, nói:"Tại sao phải nuôi dưỡng ở nơi này? Mà không phải nuôi dưỡng ở nơi ngươi ở?"
"Lo lắng con thỏ không cẩn thận sẽ lấy hoa của tiền bối làm thức ăn.
" Nháy mắt Giang Hạo đã nghĩ ra lí do thoái thác.
Nhưng tiếng nói vừa dứt thì cuồng phong nổi lên, giống như mặt biển tĩnh lặng đột nhiên cuốn lên sóng lớn động trời.
Khí thế bàng bạc, nghe rợn cả người.
Giang Hạo kinh hãi, nhưng sóng lớn đã tới, đánh mạnh vào lồ ng ngực hắn.
Phịch một tiếng, hắn bay ngược ra ngoài, va vào tàng cây.
Lá cây rơi xuống ào ào.
Thấy dáng vẻ Giang Hạo chật vật, Hồng Vũ Diệp đưa tay cầm lấy con thỏ, lạnh lùng nói:"Mặc dù miệng ngươi đầy hoang ngôn, nhưng tu vi thăng rất nhanh.
"Giang Hạo đứng yên không nói gì, mặc dù không có chút thương thế nào, nhưng hắn biết nếu làm tâm tình nữ nhân này không vui, thua thiệt chắc chắn chính là hắn.
Nhưng hắn có một chút thắc mắc, đến cùng nữ nhân này có nhìn thấu được tu vi của hắn hay không.
Đối phương không nói hắn cũng không dám hỏi.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng con thỏ giãy dụa.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nữ nhân kia nắm lấy cổ thỏ, ngón tay mảnh khảnh dường như muốn bóp ch3t nó.
"Tiền bối…" Giang Hạo do dự nói.
Nhưng chưa kịp để hắn nhiều lời, Hồng Vũ Diệp đã lạnh nhạt nhìn sang: "Không thể giết?"
"Chuyện này…" Nhất thời Giang Hạo không biết giải thích như thế nào.
"Hả?" Hồng Vũ Diệp phát ra tiếng hừ băng lãnh.
"Có thể.
" Giang Hạo thở dài trong lòng, chỉ có thể từ bỏ bọt khí.
Thấy Giang Hạo nói chuyện cuối cùng cũng nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp mới từ từ nhéo một cái.
Răng rắc một tiếng, con thỏ không có động tĩnh.
Lúc này, một hạt châu và một tấm bản đồ từ từ xuất hiện.
Chỉ trong chốc lát, hạt châu và tấm bản đồ rơi vào tay Hồng Vũ Diệp, nàng khoát tay nhẹ một cái giống như có thứ gì đó bị nàng lau sạch.
Cuối cùng thu đồ vật vào.
Xong xuôi, nàng tiện tay ném con thỏ qua cho Giang Hạo, bình thản nói:"Nuôi ở sân nhỏ đi.
"Nói xong, nàng cất bước đi về phía sân nhỏ.
Giang Hạo thấy nàng một bước ra ngoài rừng cây, lại một bước nữa đã trong tầm mắt của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!