Chương 60: Gặp được cậu, thật tốt

Hồi học cấp ba đã như vậy, Quý Diễn vốn không phải kiểu người rụt rè, cũng chẳng biết ngượng ngùng trước đám đông.

Cậu luôn cố ý trêu chọc Tô Lạc Nam, bởi cô là người dễ đỏ mặt.

Nhưng hôm nay, cô lại thấy trong lòng bực bội.

Đến tận quê hương cô rồi, cậu vẫn muốn bắt nạt cô sao?

Tô Lạc Nam nâng tay, vòng qua cổ cậu, sống lưng khẽ thẳng lên, đôi môi ấm áp áp lên môi cậu.

Ngay lúc hai người hôn đến nồng nhiệt, khóe môi cô bỗng nhếch lên, cố tình cắn nhẹ môi cậu như một sự trả đũa.

Cô không cắn mạnh, mà giống như đang cố ý khiêu khích.

Quý Diễn hơi khựng lại một chút, hoàn toàn không ngờ Tô Lạc Nam lại chủ động như vậy.

Giây tiếp theo, cậu bất ngờ bật cười, đưa tay giữ lấy sau gáy cô, nụ hôn trở nên sâu hơn, dây dưa và tinh tế hơn, không khí giữa họ cũng nóng rực thêm từng chút một.

Tô Lạc Nam bị hôn đến mức má nóng bừng, máu trong người như sôi lên, toàn thân đều nóng bỏng.

Không chịu thua, cô đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi cậu, rồi đến xương quai xanh.

Sau đó, đôi tay thon dài trắng nõn dừng lại trên khuy áo cậu vài giây, đôi mắt như thể đang cố ý mê hoặc người khác, lướt qua gương mặt cậu, chậm rãi phác họa đường nét ấy.

Yết hầu Quý Diễn khẽ trượt lên xuống rõ ràng, nụ cười bên môi cũng dần thu lại.

Cậu nhìn cô chằm chằm trong vài giây, rồi đột ngột siết chặt lấy bàn tay không an phận của cô.

Ánh mắt cậu bây giờ, thay vào đó là một sự nguy hiểm như dã thú, tối tăm, sâu thẳm, kín kẽ đến mức không ai có thể nhìn thấu.

Tô Lạc Nam bị ánh mắt cậu nhìn đến mức có chút chột dạ, lúc này mới chậm chạp nhận ra—hình như vừa rồi mình hơi quá đà rồi.

Cảm xúc một khi đã bị khuấy động thì lý trí liền như đoàn tàu mất phanh, lao đi không cách nào dừng lại.

Buông Tô Lạc Nam ra, Quý Diễn không nói một lời.

Một tay cậu nắm chặt vô lăng, ánh mắt đè nén nhìn về đoạn đường phía trước đang đông đúc.

Xung quanh cậu tràn ngập một bầu không khí nguy hiểm.

Chỉ mất vài phút di chuyển, xe cố gắng lách qua đám xe ba bánh và xe máy, cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng người đông đúc.

Xe chạy trên con đường lớn bằng phẳng, khoảng hai, ba phút sau thì rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Nơi đó tuy không cách khu chợ bao xa, nhưng đường xá chật hẹp, dân cư thưa thớt, hầu như rất ít người qua lại, thậm chí tiếng ồn ào của đám đông cũng không còn nghe rõ.

Khoảnh khắc xe đột ngột dừng lại, tim Tô Lạc Nam cũng thót lên một nhịp, một dự cảm chẳng lành ập đến.

Ghế lái phụ không biết từ khi nào đã được ngả xuống.

Sự kìm nén bấy lâu nay rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa.

Quý Diễn nâng cánh tay, đặt một tay cô lên cửa kính xe. Lúc này, gần như nửa người cậu đã đè lên cô, những nụ hôn tỉ mỉ, dày đặc rơi xuống nơi khóe mắt, bờ môi.

Hai tấm rèm cửa sổ xe được cậu thuận tay kéo xuống, ánh sáng bên ngoài bị che khuất, khiến cả không gian bên trong xe trở nên kín đáo tuyệt đối.

Bên trong xe tối om, ngoài hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Không biết từ khi nào Quý Diễn đã lắp thêm một tấm ngăn như thế này trong xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!