Chương 50: Đóng dấu trước đã, để phòng cậu lật lọng

Gió đêm khẽ lướt qua những tán lá, tạo nên âm thanh xào xạc khắp bốn phía. Hai người ngồi sát bên nhau trên ghế dài, một chiếc đầu linh vật lông xù khổng lồ nằm lặng lẽ ở rìa ghế.

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, kéo dài bóng họ trên mặt đất.

Tô Lạc Nam nhìn cậu, thử dò hỏi:

"Câu chuyện của cậu?"

"Ừm, về tuổi thơ của tớ."

Quý Diễn cũng quay sang nhìn cô, những sợi tóc trước trán vẫn còn đọng lại chút mồ hôi chưa kịp khô.

"Tớ chưa từng kể với cậu."

Cũng chưa từng kể với bất kỳ ai. Ngay cả Trần Diệp hay Trình Cánh Văn cũng không biết.

Quý Diễn vốn không phải kiểu người giỏi bộc lộ cảm xúc, phần lớn thời gian cậu thích thu mình lại, trốn trong vỏ bọc an toàn mà bản thân dựng lên.

Tô Lạc Nam tuy từ nhỏ đã không thích nói chuyện hay giao tiếp với người khác, nhưng cô lại là một người rất giỏi lắng nghe.

Từ lúc Quý Diễn bắt đầu nói, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo từng cử động của cậu.

"Cậu còn nhớ không? Trước đây, khi phỏng vấn tớ, cậu vô tình hỏi về mẹ tớ."

Tô Lạc Nam gật đầu. Khi đó cô còn thấy lạ, vì hình như chưa từng gặp qua người thân của Quý Diễn.

"Thực ra, tớ không có nhiều ấn tượng về mẹ mình. Từ lúc bắt đầu có nhận thức, bà ấy đã bỏ đi theo người đàn ông khác để theo đuổi cái gọi là tình yêu."

Quý Diễn chống hai tay ra sau, hơi ngả người về phía sau, ánh mắt hướng lên bầu trời đầy sao.

"Tô Lạc Nam, thực ra tớ cũng giống cậu, từ nhỏ đã phải sống nhờ nhà người khác."

Tô Lạc Nam sững người, có chút ngỡ ngàng nhìn cậu, đoán thử:

"Nhà Trần Diệp?"

Quý Diễn lười biếng liếc cô một cái, cười khẽ:

"Thông minh đấy, sao đoán được?"

Tô Lạc Nam thành thật đáp:

"Đoán thôi, cảm giác vậy."

Không hiểu sao, cô cảm thấy ấn tượng về Trần Diệp còn sâu sắc hơn cả Trần Cánh Văn.

Một cậu thiếu niên trong ký ức luôn giữ gương mặt lạnh lùng khi nói chuyện, tính cách vừa ngang ngược vừa bướng bỉnh, nhưng lúc nào cũng đứng ra bênh vực Quý Diễn.

Quý Diễn gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra chút lạnh lẽo.

"Nói trắng ra thì, mẹ tớ đã cắm sừng bố Trần Diệp, sau đó bỏ đi theo người đàn ông khác. Chắc bà ấy cảm thấy mang theo tớ quá phiền phức nên tiện tay vứt bỏ luôn. Nếu không phải nhà Trần Diệp là người tốt, có lẽ tớ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."

Tô Lạc Nam giật thót trong lòng. Trước giờ cô luôn nghĩ Quý Diễn là một thiếu gia từ nhỏ không lo cơm áo gạo tiền, chưa từng tưởng tượng cậu lại có quá khứ như vậy.

"Bố Trần Diệp bận công việc, chẳng có thời gian quản bọn tớ. Hồi đó ba đứa cứ như cỏ dại, muốn chơi bời mấy ngày mấy đêm cũng chẳng ai để ý. Nhưng mà, quãng thời gian ấy cũng khá vui vẻ."

"Sau này vì tớ, nhà Trần Diệp gặp biến cố lớn, thế là bố tớ đưa tớ về."

Quý Diễn hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng ảm đạm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!