Chương 46: Chỉ một chút nữa thôi...

Đèn hành lang trên tầng thượng đã lâu không có ai sử dụng hay dọn dẹp, bóng đèn phủ đầy xác muỗi và bụi bặm, ánh sáng vàng vọt, ảm đạm.

Ánh mắt rơi trên người Quý Diễn, Tô Lạc Nam thoáng sững sờ.

Có lẽ vì đã chạy suốt quãng đường đến đây, ống quần và giày của cậu dính đầy bùn đất, tóc mái ướt đẫm vì mưa và mồ hôi, lòa xòa rũ xuống, gần như che đi đôi mắt đen thẫm.

Khoảnh khắc đạp cửa xông vào, hơi thở cậu vẫn còn gấp gáp, cả người trông vô cùng nhếch nhác.

Vừa rồi, cả tòa nhà đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới, thang máy bị ngắt điện, không thể sử dụng, cậu gần như đã chạy một mạch lên đây bằng cầu thang bộ.

Ba mươi tầng lầu, không dám nghỉ lấy một giây.

Yết hầu Quý Diễn chuyển động, mày nhíu chặt, cậu thuận tay giật phăng chiếc cà vạt vướng víu ném sang một bên.

"Cậu cuối cùng cũng chịu gặp tớ rồi!"

Cô gái đứng trên sân thượng sững người hồi lâu mới kịp phản ứng, hốc mắt lập tức đỏ hoe vì kích động.

"Quý Diễn, cậu thật ra vẫn còn nhớ tớ đúng không?! Ba năm trước, tớ..."

"Thả cô ấy xuống."

Quý Diễn không dám tiến đến quá gần, hàng mày nhíu chặt, giọng khàn đặc đến mức khó tin.

"Để tớ lên thay. Cậu có điều kiện gì, cứ nói với tớ."

Hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nơi mu bàn tay nổi lên rõ ràng. Máu từ vết thương trên nắm đấm trái vẫn đang tí tách nhỏ xuống nền đất.

Là do lúc nãy ép mình đạp mạnh cửa mà bị thương, vết thương không hề nhẹ, nhưng Quý Diễn lại hoàn toàn không nhận ra.

Toàn bộ sự chú ý của cậu, trái tim của cậu, đều đặt trên người Tô Lạc Nam.

Cô gái kia ngây người hai giây, sau đó đột ngột quay phắt sang nhìn Tô Lạc Nam, giọng nói thê lương, gay gắt.

"Cậu đến đây... vì cô ta?!"

Cô ta xoay người quá mạnh, cơ thể Tô Lạc Nam lập tức lắc lư dữ dội. Trái tim cô như bị treo lơ lửng, ánh mắt vô thức liếc xuống bên dưới một cái.

Ngay sau đó, cô lập tức nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy dữ dội.

Trái tim Quý Diễn cũng co thắt lại trong nháy mắt, con ngươi mở to, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

Cậu cố gắng giữ giọng mình ổn định, gần như nghiến răng nói từng chữ.

"Cậu có điều kiện gì, cứ nói với tớ. Cái gì tớ cũng có thể cho cậu, chỉ cần cậu thả cô ấy ra."

Nhà, xe, tiền bạc, quyền lực... tất cả cậu đều có thể vứt bỏ.

Cậu chỉ cần Tô Lạc Nam.

"Quý Diễn, tớ không cần cậu phải cho tớ thứ gì cả. Tớ chỉ muốn hỏi... cậu còn nhớ tớ không?"

Đôi mắt cô gái ngập đầy nước mắt, giọng nói bỗng chốc mềm đi.

"Sáu năm trước, lần đầu tiên cậu đến Giang Thành, cậu không biết đường, hỏi tớ Giang Đại ở đâu. Là tớ, tớ đã dẫn cậu đến đó. Khi ấy nhà tớ rất khó khăn, bố mẹ bắt tớ nhường tiền học đại học cho em trai. Là cậu, cậu đã cho tớ mượn tiền đóng học phí, còn bảo tớ phải cố gắng học, như vậy mới có điều kiện và khả năng để thoát khỏi gia đình như thế này. Chính cậu đã nói với tớ như vậy."

Cô mơ hồ nhớ lại, lúc đó Quý Diễn đến để tìm ai đó, hình như là một nữ sinh khoa Báo chí của trường.

Bốn năm đại học, cô vừa học vừa làm, chắt chiu từng đồng để trả lại số tiền cậu đã giúp. Nhưng từ đó đến nay, cô chưa từng gặp lại cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!