Chiếc điện thoại trong tay cô không ngừng rung lên, từng hồi chuông tút... tút... vang lên liên tiếp, nhưng Quý Diễn vẫn không chịu bắt máy.
Tô Lạc Nam căng thẳng đến mức lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cổ họng cũng vô thức chuyển động lên xuống.
Bên kia, cô gái trên điện thoại vẫn tiếp tục đếm ngược, giọng nói đã dần trở nên tuyệt vọng.
"Năm... bốn..."
Tô Lạc Nam gần như có thể chắc chắn rằng nếu hôm nay Quý Diễn không kịp xuất hiện, thì cô gái mặc váy trắng đứng ngoài cửa kia chắc chắn sẽ chọn cách kết thúc mạng sống của mình.
Cô không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc tận mắt chứng kiến một người tự vẫn ngay trước mặt mình là điều cô không thể làm được, cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, nếu cô gái đó thật sự tự sát trước cửa nhà Quý Diễn, thì ngày mai tin tức này nhất định sẽ chiếm sóng các mặt báo lớn.
Bất kể sự việc có nguồn cơn ra sao, với tốc độ lan truyền của tin đồn trên mạng, sự nghiệp của Quý Diễn e rằng sẽ hoàn toàn sụp đổ, thậm chí có thể kéo theo những rắc rối lớn hơn.
Bám víu vào chút lý trí còn sót lại, Tô Lạc Nam vội vàng lấy giấy bút, viết một tờ giấy cầu cứu rồi dán lên cửa.
Cô thậm chí còn chưa kịp thay quần áo hay đi giày, đã vội vàng lao ra khỏi nhà.
Màn đêm đen kịt như mực, cơn gió dữ dội quất thẳng vào mặt cô, tựa như muốn xé rách da thịt, gào thét cuồng loạn giữa không trung rồi ào ào quét tới.
Cơn mưa lất phất này đã kéo dài suốt nửa tháng nay mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Mưa không lớn, chỉ là những hạt mưa nhỏ lưa thưa, gần như không cần che ô. Nhưng vào lúc này, khi hòa cùng cơn gió lạnh, những giọt mưa quất lên mặt cô đau buốt như dao cứa.
Chạy đến dưới tòa nhà thương mại, cô nhìn thấy bên dưới đã tụ tập rất nhiều người. Đám đông vây kín xung quanh, còn có không ít cảnh sát và phóng viên.
Một người phụ nữ tóc đã hoa râm được đám đông dìu đỡ, gần như sắp ngất xỉu, miệng gào khóc thảm thiết gọi tên con gái mình.
Tô Lạc Nam nuốt khan, cố gắng ổn định lại nhịp thở gấp gáp của mình.
"Tôi đang đứng ngay dưới tòa nhà rồi, cô đừng kích động, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không? Chỉ một lát thôi, cô hãy tin tôi."
Giọng cô run rẩy không thể kiềm chế.
Cô chưa bao giờ phải đối mặt với một tình huống như thế này.
Sinh mệnh là thứ đáng được tôn trọng, Tô Lạc Nam luôn tin vào điều đó.
Vì một người đàn ông mà tìm đến cái chết, từ bỏ chính mạng sống của mình—một cô gái như vậy, thật quá dại dột, cũng quá không đáng.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng nói của cô gái đột nhiên trở nên hoang mang, gần như lẩm bẩm một mình:
"Tại sao cậu ấy không chịu ra gặp tôi? Tại sao cậu ấy không chịu ra gặp tôi? Cậu ấy chắc chắn là ghét tôi nên mới không muốn gặp tôi, cậu ấy nhất định thấy tôi xấu xí nên mới..."
Nói đến đây, giọng điệu của cô ta bỗng dưng sắc bén hẳn lên:
"Tôi muốn xem xem cô trông như thế nào, bây giờ cô lên đây ngay!"
Tim Tô Lạc Nam đập mạnh một nhịp.
Tinh thần của cô gái này dường như không được bình thường. Nếu cô lên đó ngay lúc này, có lẽ không chỉ có mỗi cô gái ấy gặp nguy hiểm.
"Cho cô ba giây, không lên, tôi nhảy ngay—một..."
"Tôi lên! Tôi lên! Cô đừng kích động!"
Cổ họng cô khô khốc, giọng run rẩy đáp lại ngay lập tức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!