Bên ngoài, sấm sét ầm ầm vang dội, mưa lớn điên cuồng quét sạch lớp bụi bẩn của thành phố. Gió giật mạnh làm cành cây đung đưa dữ dội, hàng cây ven đường đồng loạt nghiêng về một phía.
Tô Lạc Nam mượn được một chiếc máy sấy tóc từ cửa hàng tiện lợi 24 giờ, ngẩn người sấy khô bộ lông ướt sũng của Gấu Nhỏ.
Vừa rồi, lúc hoảng hốt chạy khỏi hội trường, Gấu Nhỏ cũng bị mưa dội ướt nhẹp. Giờ nó co ro trong lòng cô, cả người run rẩy, cuộn tròn thành một cục.
Nhớ lại tình cảnh nguy hiểm ban nãy, Tô Lạc Nam vẫn còn thấy sợ hãi.
Cô vừa bước vào phòng nghỉ của Quý Diễn không bao lâu, đám phóng viên do Triệu Lan dẫn đầu đã ùn ùn kéo đến ngoài cửa.
May mà Trình Cánh Văn đã đứng chặn ở cửa từ trước, tranh thủ thời gian để cô chạy thoát bằng cửa sau.
Cô và Quý Diễn, một nam một nữ, lại còn ở riêng trong phòng nghỉ—một nơi kín đáo như vậy.
Sáng mai chắc chắn sẽ lại có tin tức chấn động.
Đừng nói đến việc công việc của Quý Diễn có bị ảnh hưởng hay không, chỉ riêng thân thế gia đình của cô thôi cũng có thể bị đào bới đến không còn gì giấu giếm.
Bên ngoài, cơn mưa như trút nước, từng đợt gió quét qua làm tà váy của cô bay phần phật, mưa tạt vào mặt rát buốt.
Tô Lạc Nam ôm chặt Gấu Nhỏ, vội vã bỏ chạy khỏi phòng nghỉ.
Rõ ràng chẳng làm gì sai, vậy mà cô lại chật vật chạy trốn như một kẻ phạm tội.
Lúc lướt qua cửa sổ phòng nghỉ, cô vô thức liếc nhìn vào trong.
Lớp hơi nước mỏng mờ phủ lên mặt kính.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên bờ vai Quý Diễn. Cậu ăn mặc chỉn chu, xung quanh là đám đông vây quanh. Đôi môi khẽ cong, nụ cười xa cách, đối mặt với từng câu hỏi đều ứng đối trôi chảy.
So với trước kia, cậu thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bất giác, trong lòng cô dâng lên một cảm giác như xa cách cả một đời.
Như có thần giao cách cảm, Quý Diễn chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn xuyên qua cửa kính, chạm vào mắt cô.
Tô Lạc Nam toàn thân đã ướt sũng.
Từng giọt mưa rơi xuống khuôn mặt cô, men theo đuôi mắt trượt xuống cằm, nhỏ xuống đất thành tiếng "tách" khẽ khàng.
Ánh mắt Quý Diễn hơi dừng lại, hàng mi không kiềm chế được mà khẽ run.
Cậu thậm chí còn chẳng nhận ra bên ngoài trời đã mưa từ lúc nào.
Tô Lạc Nam nhanh chóng thu lại ánh nhìn, ôm chặt Gấu Nhỏ, bước vội rời khỏi khung cửa sổ.
Trong tầm mắt Quý Diễn, cô đi xa dần.
Gần như ngay khoảnh khắc đó, cô thấy Quý Diễn bên trong phòng vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác trên sofa, xô qua đám phóng viên, gần như lao ra ngoài cửa.
Nhưng khi cậu đuổi đến nơi, Tô Lạc Nam đã đi mất rồi.
Trước mắt chỉ còn lại khoảng sân trống trải, gió rít gào cuốn theo cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn.
Gấu Nhỏ trong lòng khe khẽ kêu lên một tiếng, kéo cô trở về thực tại. Tô Lạc Nam chớp mắt, giật mình nhận ra bản thân đã thất thần từ lúc nào. Cô vội vàng tắt máy sấy tóc, cúi xuống xoa nhẹ đầu con mèo nhỏ, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Xin lỗi nhé, vừa rồi tao hơi mất tập trung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!