Chương 32: "Gấu Nhỏ"

Khoảng năm giờ sáng, Giang Thành dần thức tỉnh từ màn đêm tĩnh mịch, những con phố dưới ánh đèn đường cũng bắt đầu phảng phất hơi thở của cuộc sống thường nhật.

Tô Lạc Nam tựa vào bậu cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài. Trong chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn, tàn thuốc đã chất thành một lớp dày.

Đêm nay, cô mất ngủ.

Rõ ràng vừa qua mười hai giờ cô đã lên giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc rối bời, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn bực bội vô cớ.

Từ khi bắt đầu đi làm, đã rất lâu rồi cô không bị mất ngủ như thế.

Lúc mới lên đại học ở Giang Thành, Tô Lạc Nam thường xuyên mơ thấy Quý Diễn.

Mơ thấy hai người họ cùng học chung một trường đại học, mơ thấy họ làm lành với nhau, mơ thấy họ bất chấp ánh mắt của người khác mà ôm chặt lấy nhau, hôn nhau.

Trong giấc mơ, họ lúc nào cũng quấn quýt không rời, ăn cơm, lên lớp đều có nhau, đi đâu cũng phải nắm tay, ngay cả chiếc bánh phô mai mua được ở căng tin cô cũng muốn chừa lại một nửa cho cậu.

Mọi thứ trong mơ chân thật đến mức giọng nói, cách nói chuyện của cậu quen thuộc đến mức khiến cô muốn khóc.

Nhưng giây phút mở mắt tỉnh dậy, tất cả chỉ còn lại trống rỗng.

Sau khi lên đại học, Tô Lạc Nam dần học cách chăm sóc bản thân, cách cư xử cũng không còn tự ti, rụt rè như trước.

Những năm ấy, những chàng trai theo đuổi cô không hề ít.

Tô Lạc Nam cũng từng thử mở lòng đón nhận người khác. Nhưng mỗi khi có chàng trai theo đuổi cô hào hứng chạy về phía mình, hình bóng Quý Diễn lại bất giác hiện lên trong đầu cô.

Sau khi đi làm, cô bận rộn hơn nhiều, ban ngày gần như không có thời gian nghĩ đến cậu, chỉ thỉnh thoảng trong những giấc mơ đêm khuya, Quý Diễn lại xuất hiện.

Tần suất không nhiều, chỉ khoảng hai ba lần một năm.

Có lẽ vì đã lâu không gặp, hình ảnh của cậu trong giấc mơ cũng ngày càng nhạt nhòa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì đã quen với cuộc sống hiện tại, cô dường như đã rất lâu rồi không còn nhớ đến Quý Diễn nữa.

Điếu thuốc trên tay sắp cháy đến đầu ngón tay, đúng lúc này, một chú mèo nhỏ đen trắng nhảy lên lòng cô, kéo Tô Lạc Nam trở về thực tại.

Cô nhíu mày, ôm lấy chú mèo tam thể trước mặt, xoa đầu nó một cái.

"Gấu Nhỏ, mày lại chạy đi đâu rồi hả? Còn dám lén lút bỏ nhà đi nữa, lần sau tao sẽ đóng cửa sổ đấy!"

Gấu Nhỏ dường như nhận ra chủ nhân đang giận, liền dụi đầu vào lòng cô, cọ tới cọ lui đầy nịnh nọt.

Nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của nó, Tô Lạc Nam không nhịn được bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đầu Gấu Nhỏ.

Gấu Nhỏ là chú mèo hoang mà cô nhận nuôi từ năm năm trước, đến giờ đã trở thành người bạn thân thiết, cùng cô nương tựa vào nhau suốt những năm tháng sống ở thành phố này.

Từ nhà hàng xóm đã thấp thoáng mùi đồ ăn thoảng qua.

Tô Lạc Nam ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, còn hai tiếng nữa mới đến giờ đi làm.

Cô dụi tàn điếu thuốc cuối cùng, đi tắm rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.

Khi sắp xuống tầng, cô vô tình liếc qua phòng khách, ánh mắt lướt qua cửa sổ nhìn xuống dưới.

Một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đỗ ngay dưới tòa nhà cô ở. Thoạt nhìn, chiếc xe này có gì đó trông rất quen mắt.

Khu chung cư cô thuê đã cũ kỹ, thậm chí còn không có thang máy, bình thường chẳng bao giờ xuất hiện loại xe đắt tiền như vậy.

Chỉ hai giây sau, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, đồng tử khẽ co lại, theo phản xạ nghiêng người, áp sát lưng vào tường để tránh bị nhìn thấy từ bên ngoài cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!