Chương 31: "Tạm biệt"

Chiều hôm đó, Tô Lạc Nam đến trường để nghe tư vấn về việc chọn nguyện vọng.

Lớp A đa số đều có thành tích khá tốt, cũng là lớp có nhiều học sinh đủ điểm để vào các trường top quốc gia nhất. Hôm nay, lớp này cũng là nơi tập trung đông học sinh nhất toàn trường.

Các bạn trong lớp phần lớn đã lâu không gặp, ai nấy đều hào hứng bàn tán về điểm số của mình.

Giữa không khí ồn ào đó, lớp trưởng khẽ nhíu mày, bước lên bục giảng:

"Mọi người bớt ồn một chút, giữ yên lặng nào. Học sinh khối 12 bên cạnh vẫn đang học, thầy cô cũng đang kẹt xe trên đường, khoảng mười phút nữa sẽ đến. Ai muốn nói chuyện thì nói khẽ thôi, chỉ cần mấy người bên cạnh nghe thấy là được, đừng làm ảnh hưởng đến người khác."

Tô Lạc Nam tối qua ngủ không ngon, khi đến trường cả người vẫn còn uể oải, đầu óc mơ màng.

Nghe lớp trưởng nói xong, cô liền gục xuống bàn, lấy cánh tay làm gối, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Ngay lúc đó, mấy nam sinh vừa bước vào lớp từ cửa chính.

Có lẽ tưởng cô đã ngủ, lúc đi ngang qua, bọn họ vẫn vô tư cười đùa.

"Diễn ca của tôi là ai chứ? Anh ấy chưa bao giờ là kiểu người lăng nhăng, lại càng không đùa giỡn với tình cảm con gái."

"Nghe nói hôm nay Quý Diễn không đến nộp nguyện vọng à? Hôm qua uống say quá, chắc giờ vẫn chưa tỉnh?"

"Trời ạ, mấy cậu hôm qua không thấy cảnh đó sao? Quý Diễn đứng ngay trước mặt Trần Bưu mà nói— khụ khụ— 'Dạng người thế này từ khi nào lại là gu của tôi chứ? Chỉ là chơi đùa thôi.'"

Nam sinh cố ý hạ thấp giọng, bắt chước ngữ điệu của Quý Diễn một cách sống động.

Lời vừa dứt, cả đám lập tức cười phá lên.

"Tớ đã nói mà, con bé đó lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Quý Diễn làm sao có thể thích cô ta được?"

"Tớ lại thích cái kiểu này đấy, mấy đứa giả vờ thanh cao bị chơi một vố, nhìn mới vui mắt. Bình thường ra vẻ lạnh lùng, ai cũng không thèm để ý, cuối cùng chẳng phải chỉ cần Quý Diễn ngoắc tay một cái là chạy theo như cún con sao?"

Tô Lạc Nam không hề ngủ. Từng lời họ nói, cô đều nghe rõ ràng.

Ngón tay cô siết chặt đến trắng bệch, hơi thở gấp gáp, lồng ng. ực nặng nề như bị ai đó đè nén. Đôi mắt cũng cay xè, khó chịu đến mức không thể mở ra.

Tiếng cười đùa xen lẫn những lời chế giễu vang vọng trong không gian. Gục đầu trên bàn, cô có thể tưởng tượng ra ánh mắt giễu cợt của bọn họ khi nhìn mình— như đang nhìn một kẻ nực cười nhất thế gian.

Lần đầu tiên, Tô Lạc Nam cảm thấy, thì ra mười phút cũng có thể dài đến vậy.

Tiếng cười đùa dần nhỏ lại khi chuông reo vang.

Ngoài hành lang, tiếng giày cao gót gõ xuống nền ngày càng gần hơn.

Giáo viên chủ nhiệm vừa bước lên bục giảng, Tô Lạc Nam cũng ngẩng đầu dậy. Trong tầm mắt cô, một nam sinh vừa bàn tán về mình liếc nhìn cô một cái, nhưng ngay khi ánh mắt cô chạm đến, cậu ta lại vội vàng thu về, giả vờ bình thản.

Có lẽ là chột dạ, hoặc cũng có thể nghĩ đến điều gì khác, sự lúng túng thoáng qua trong mắt cậu ta không thể qua được mắt cô.

Giả dối đến buồn cười.

Lúc này, Tô Lạc Nam mới nhận ra—

Hình như, cô thật sự đã dũng cảm hơn trước rất nhiều.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Cô sẽ cảm thấy xấu hổ, lúng túng, có thể cả buổi sẽ cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.

Khi điền nguyện vọng trong văn phòng, Tô Lạc Nam gần như không do dự, ghi thẳng tên Đại học Giang Thành vào nguyện vọng đầu tiên. Những nguyện vọng sau đó cũng đều là các trường trong thành phố Giang Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!