Chương 24: Quý Diễn không hề quấy rối em

Quý Diễn khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường. So với lúc họ xuống đây, đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Dù bây giờ có quay lại tìm, cũng đã quá muộn.

Nghe cậu nói vậy, Tô Lạc Nam vô thức quay người định chạy ra cửa.

"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta quay lại tìm đi!"

Đúng lúc này, tiếng ghế bị kéo ra vang lên, đồng thời cổ tay cô cũng bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy.

"Thôi bỏ đi, đã muộn rồi. Chờ lát nữa xem lại camera giám sát của bệnh viện vậy."

Không biết có phải do vừa phẫu thuật xong lại còn bị gió lùa hay không, mà sắc mặt Quý Diễn trông càng thêm tái nhợt, giọng nói cũng khàn hẳn đi.

"Tớ lên lầu lấy ít tiền, cậu ngồi đây chờ một lát."

"Quý... Quý Diễn, cậu chờ đã!"

Tô Lạc Nam vô thức gọi giật cậu lại, đưa tay sờ vào túi áo rỗng tuếch. Lúc nãy mua giỏ trái cây, cô đã tiêu hết tiền rồi.

Bây giờ cả hai người bọn họ gộp lại, đến cả tiền mua một bát mì cũng không có.

So với quán ăn sang trọng đông nghịt khách bên cạnh, quán mì nhỏ này thực ra chẳng có bao nhiêu người.

Cô liếc về phía khu bếp, thấy bát mì bò đang nấu kia có lẽ chính là của mình.

Tô Lạc Nam cẩn thận nhìn bà chủ đứng bên cạnh, dè dặt lên tiếng dò hỏi.

"Xin lỗi, bát mì này bọn cháu không lấy nữa được không ạ..."

Từ lúc thấy hai người họ không có tiền, sắc mặt bà chủ đã không còn dễ chịu nữa.

Bà đóng thực đơn lại, rồi khi nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống của Tô Lạc Nam, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

"Bỏ đi, bên ngoài gió lớn thế kia, đừng giày vò bản thân nữa. Chỉ là một bát mì thôi, sau này có cơ hội thì mang tiền đến trả cũng được."

Nói xong, bà xoay người rời đi.

Ánh mắt Tô Lạc Nam lướt qua bộ đồ bệnh nhân trên người Quý Diễn, cô khẽ mím môi, nhẹ giọng nói:

"Gió bên ngoài lớn quá."

Ý tứ rất rõ ràng—gió lớn thế này, cậu ấy vừa phẫu thuật xong, không thể cứ đi ra ngoài rồi lại quay vào liên tục như vậy.

May mà Quý Diễn cũng hiểu, nên không từ chối nữa mà tìm chỗ ngồi xuống.

Cô gái nhỏ này đã cất công chạy xa như vậy đến thăm cậu, vốn định mời cô một bữa ăn tử tế, ai ngờ giữa đường lại làm mất tiền.

Nếu bây giờ cậu lại vô duyên vô cớ bỏ mặc Tô Lạc Nam một mình trong quán mì để quay về lấy tiền, người ngoài nhìn vào không biết chừng còn tưởng cậu bắt nạt cô ấy.

Bọn họ chỉ gọi một bát mì, nhân viên phục vụ đặt nó ngay giữa bàn hai người.

Tô Lạc Nam nhẹ nhàng đẩy bát mì về phía cậu.

"Tớ không ăn đâu."

Quý Diễn đẩy bát mì trở lại, cũng không nghịch điện thoại, chỉ yên lặng nhìn cô.

"Vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ dặn không được ăn đồ có nhiều dầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!