Tô Lạc Nam ban đầu còn tưởng Quý Diễn nhìn thấy Trần Diệp, nên mới vội vàng chạy xuống lầu.
Kết quả là sau khi xuống lầu, cậu thậm chí còn không liếc nhìn Trần Diệp lấy một cái, cứ thế nắm chặt cổ tay Tô Lạc Nam, băng qua sân thể dục phía sau trường, đi thẳng về phía một cánh cổng sắt hoen gỉ.
Trên sân vẫn còn không ít học sinh đang chạy bộ, chơi bóng rổ. Nhìn thấy hai người đi ngang qua chính giữa sân, bọn họ đều vô thức đưa mắt nhìn theo.
Quý Diễn chưa từng buông tay cô, từ một góc độ nào đó trông chẳng khác nào hai người đang nắm tay nhau đi ngang qua sân thể dục.
Dù là yêu sớm, cũng chẳng ai ở trường trung học Tây Thành dám ngang nhiên đến mức này.
Bị quá nhiều người dõi theo, Tô Lạc Nam cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu chạy theo cậu.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, cô thậm chí còn nghe thấy đám con trai xung quanh bàn tán không chút kiêng dè.
"Đù! Đó chẳng phải Quý Diễn lớp 11-1 à? Bạn gái mới của cậu ta sao? Đổi khẩu vị rồi à? Cô nàng này là ai thế? Sao trước giờ tớ chưa từng thấy?"
"Đoán chừng là ăn chán sơn hào hải vị rồi, muốn đổi sang khẩu vị thanh đạm một chút. Cá cược đi, cô nàng này nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được một tuần thôi."
"Không phải chứ? Danh tiếng của cậu ta kém đến thế rồi, vậy mà vẫn có con gái đâm đầu vào hả? Nhất là nữ thần của tao, cứ thấy cậu ta là đắm đuối, y như bị quỷ ám vậy. Mẹ nó, tức chết tao rồi!"
"Đẹp trai, nhà giàu thì làm gì được nào? Con gái ấy mà, đều là động vật sống bằng thị giác cả thôi~"
Tiếng bóng rổ "bốp" một cái nảy lên va vào rổ, sau đó từ từ bật ngược trở lại. Mấy câu nói của đám người kia đầy vẻ mỉa mai, khó chịu.
Tô Lạc Nam cúi đầu mím môi, khẽ rụt cổ tay lại.
Đáng tiếc, Quý Diễn nắm quá chặt, cô giãy giụa mãi cũng không rút tay ra được.
Dạo gần đây, cô hay ở cạnh Quý Diễn, tin đồn trong trường cũng dần lan ra, lúc đi trên hành lang thỉnh thoảng lại có nữ sinh nhìn cô chằm chằm.
Nếu mấy lời đồn này lọt vào tai Tiết Minh Lan, cô chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Có lẽ đã lâu không có ai lui tới, cánh cổng sắt ở sân sau trường đã rỉ sét loang lổ, ngay cả ổ khóa treo trên đó cũng phủ một lớp bụi dày.
Quý Diễn ngẩng đầu nhìn cánh cổng trước mặt, khẽ cau mày rồi lắc nhẹ hai lần.
Cũng may, vẫn còn khá chắc chắn.
Tô Lạc Nam đột nhiên có một dự cảm không lành. Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, hạ giọng hỏi:
"Quý Diễn, chúng ta đi đâu vậy?"
Quý Diễn quay lại nhìn cô một cái.
"Về nhà, đi cửa sau trường."
"Thế còn bạn cậu..."
"Không cần quan tâm."
Quý Diễn ném chiếc cặp sách sang phía bên kia cổng sắt, ngước mắt ước lượng độ cao.
"Trèo... trèo tường sao?"
Tô Lạc Nam chợt hiểu ý cậu, theo phản xạ lùi lại hai bước, vội vàng xua tay từ chối.
"Tớ không làm được đâu, tớ về đây."
Cô vừa quay người định rời đi thì quai cặp đeo trên vai đột nhiên bị kéo lại, khiến cả người cô khựng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!