Trên đường về, Quý Diễn đặc biệt chọn quà cho ông bà của Tô Lạc Nam.
Cậu mua cho ông một bộ cờ tướng bằng ngọc đặt làm riêng, còn bà thì được tặng một chiếc ghế massage.
Món quà tuy không quá đắt đỏ nhưng lại rất hợp ý hai người già, khiến họ vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.
Ông nội Tô thậm chí còn lập tức mở bàn cờ mới ra chơi một ván với Quý Diễn, suốt cả buổi cứ khen quân cờ mịn tay, chất lượng tốt, còn đùa rằng sau này có xuống mồ cũng phải mang theo.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tô Lạc Nam cũng dọn dẹp lại căn gác xép trên tầng hai.
Nếu mấy ngày nữa Tiết Minh Lan và Tô Minh trở về, phòng trong nhà chắc chắn sẽ không đủ, giờ lại thêm Quý Diễn, có lẽ đến chỗ chen chúc cũng không có.
Hồi nhỏ cô từng ở gác xép suốt một thời gian dài, nơi đó không quá bẩn, chỉ cần dọn qua một chút là có thể ở được.
Hơn mười hai giờ đêm, sau khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, lúc đi ngang qua cửa sổ, cô vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài.
Trong sân có một cây hòe to, lúc này hoa lá đã úa tàn, chỉ còn trơ trọi những cành khô. Bình thường cây luôn xanh tốt rợp bóng, vậy mà dưới ánh trăng giờ đây lại trông lạnh lẽo và cô quạnh đến lạ.
Ánh trăng xuyên qua tán cây trơ trọi, chiếu lên bờ vai của Quý Diễn, kéo bóng cậu dài ra trên mặt đất.
Cậu dường như đang nghe điện thoại, chân mày nhíu chặt, tâm trạng có vẻ không tốt, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lập lòe ánh lửa.
Lâu lắm rồi, cô mới lại có linh cảm như thế này.
Quý Diễn vừa hay ngẩng đầu lên đúng lúc đó, đôi mắt đen láy của cậu xuyên qua khoảng không, chạm thẳng vào mắt cô.
Đầu ngón tay cậu hơi khựng lại, ánh mắt rõ ràng có chút sững sờ.
Hai giây sau, cậu dập tắt điếu thuốc trong tay, khóe môi hơi cong lên, giơ tay về phía Tô Lạc Nam búng ngón tay một cái.
Âm thanh không nhỏ, vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, nghe có chút chói tai.
Tô Lạc Nam giật mình, lập tức đưa ngón tay lên môi làm động tác suỵt, rồi len lén liếc nhìn về phía cửa sổ phòng ông bà nội.
Nếu để ông bà thấy cô và Quý Diễn đứng đó đưa mắt ra hiệu cho nhau vào giờ này, chắc chắn sáng mai cô sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò.
Kéo rèm cửa lại, cô nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đỏ ửng trên má lan dần, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.
Không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc Quý Diễn búng tay vừa rồi, trông cậu thực sự rất ngầu.
Vừa tùy ý lại vừa mang theo sự phóng khoáng, nhẹ nhàng như cơn gió sớm.
Khí chất thiếu niên tràn đầy.
Cậu là một trong số ít những người mà Tô Lạc Nam từng gặp, vẫn giữ được vẻ trẻ trung, không vướng bụi trần dù đã ở độ tuổi này.
Khi cô còn đang trằn trọc mãi không ngủ được, thì chiếc điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên.
Quý Diễn: [Ông bà cậu ngủ rồi.]
Vừa nhìn thấy tin nhắn, Tô Lạc Nam lập tức hiểu ngay ẩn ý trong đó.
Cô đỏ mặt, giả vờ ngốc nghếch: [Vậy chúng ta cũng nên đi ngủ sớm thôi.]
Tin nhắn này như chìm vào đáy biển, Quý Diễn không trả lời.
Tô Lạc Nam đợi một lúc lâu, trong đầu không ngừng đoán xem tại sao cậu lại không nhắn lại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, Quý Diễn không trả lời tin nhắn của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!