Chương 39: Câu hỏi này thật sự là từ fan hâm mộ sao?

Trong chùa người quá đông, Quý Diễn không tiện xuất hiện quá lộ liễu giữa đám đông, chỉ có thể tìm một góc khuất để chờ Tô Lạc Nam.

Hương khói vấn vít bốn phía, Tô Lạc Nam quỳ một mình trước tượng Phật cầu phúc. Cô chắp tay trước ngực, trong mắt tràn đầy sự thành kính.

Cô không tham lam, không mong muốn vinh hoa phú quý hay tiền đồ rộng mở.

Chỉ cần gia đình bình an, bản thân bình an.

Quý Diễn cũng phải mạnh khỏe, bình an.

Trong chùa, dòng người tấp nập, hương khói nghi ngút, trên tấm biển trước cửa được chạm khắc những dòng chữ cổ bằng phồn thể ghi lại giới luật và quy tắc.

Tô Lạc Nam khẽ ngước mắt lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì vô tình chạm phải ánh mắt của Quý Diễn.

Cậu đứng dựa vào gốc cây, vòng tay trước ngực, tránh xa dòng người đông đúc, có vẻ đang thất thần nhìn cô.

Đôi mắt đen láy ấy, giữa biển người mênh mông, chỉ hướng về phía cô.

Tia nắng chiều xuyên qua những tán lá thưa thớt, ánh sáng lập lòe chiếu lên mái tóc cậu.

Trên bờ vai rộng thẳng tắp không biết từ bao giờ đã vương một chiếc lá vàng úa.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, chiếc lá khẽ rơi xuống mặt đất, không một tiếng động.

Chuyến đi chùa này—

Cậu đã nợ bảy năm, cũng đã nhớ mong suốt bảy năm.

Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội để bù đắp.

Lòng tham của con người, quả thật là một con quỷ dữ không bao giờ có thể lấp đầy.

Giờ đây, khi đã hoàn thành được lời hứa ấy, cậu lại bắt đầu tiếc nuối—nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, liệu bọn họ đã có thể cùng nhau đến đây hàng chục, hàng trăm lần rồi không?

Vừa nãy nhìn thấy cô quỳ một mình trong chùa cầu phúc, xung quanh là dòng người tấp nập, hương khói mịt mù, trước tượng Phật chỉ có một bóng dáng bé nhỏ.

Cô giữa biển người đông đúc, nhỏ bé đến mức gần như có thể bị bỏ qua.

Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào ánh mắt cậu, sự dịu dàng nhưng kiên định trong đôi mắt ấy khiến trái tim Quý Diễn không kìm được mà run lên một nhịp.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra.

Tại sao Tô Lạc Nam lại bướng bỉnh như thế, dù có khổ sở đến đâu cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng, chứ chưa từng mở miệng cầu xin cậu giúp đỡ.

Bây giờ nghĩ lại, từ khi Quý Diễn quen biết cô, Tô Lạc Nam dường như lúc nào cũng cô đơn như vậy.

Cô luôn một mình, đi học không có bạn bè bên cạnh, bị bắt nạt cũng chẳng có ai đứng ra che chở.

Cô chỉ có chính mình, và cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô không có ai để dựa vào, chỉ có thể gắng gượng, cố chấp duy trì chút thể diện và lòng tự tôn mong manh ấy.

Mà Quý Diễn năm đó, ngông cuồng, bướng bỉnh.

Một trò chơi ác ý, một câu nói hời hợt vô tâm—

Chính là thứ đã nghiền nát lòng tự tôn ấy của cô.

Cô hẳn đã hận cậu đến tận xương tủy, làm sao có thể cúi đầu cầu xin cậu giúp đỡ được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!