Chương 38: Nếu ngon thật thì cậu phải ăn hết đó nhé

Dù tối hôm trước có ngủ muộn thế nào, Tô Lạc Nam vẫn giữ thói quen dậy sớm vào sáng hôm sau. Cô chưa bao giờ có thói quen nằm lỳ trên giường.

Hồi đại học, phòng ký túc xá của cô có bốn người. Chỉ cần không có tiết học, ba người còn lại gần như có thể ngủ đến tận chiều.

Chỉ có Tô Lạc Nam là khác biệt. Cô luôn dậy vào đúng bảy giờ rưỡi như những ngày có tiết sáng, sau đó vệ sinh cá nhân rồi ôm sách đến thư viện học bài.

Suốt bốn năm đại học, chưa từng thay đổi.

Bảy giờ rưỡi sáng, Tô Lạc Nam bị đồng hồ sinh học đánh thức như thường lệ. Cô thay đồ, rửa mặt xong thì chuẩn bị xuống đại sảnh để điều chỉnh thiết bị làm việc của mình.

Chưa kịp bước xuống cầu thang, một mùi thơm nồng đậm của thức ăn đã lan tỏa trong không khí, len lỏi vào từng hơi thở.

Tô Lạc Nam chợt nhớ ra, trong hợp đồng chỉ viết rằng cô cần ở lại đây và có thể chụp ảnh bất cứ lúc nào, nhưng không nhắc đến chuyện ăn uống. Cô còn chưa tính xem sẽ giải quyết bữa sáng thế nào, cũng chẳng biết xung quanh đây có quán ăn nào không.

Chỉ nhìn vào cách bài trí xa hoa của căn biệt thự này thôi, cô đã thấy lo lắng. Nhỡ không cẩn thận làm rơi vỡ một viên gạch thì chắc cả đời cũng không đền nổi. Đừng nói đến việc dám dùng bếp nhà họ.

Tối qua, thiết bị chụp ảnh của cô vẫn để nguyên trong đại sảnh. May mà khoảng cách từ đại sảnh đến phòng ăn không xa, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Tô Lạc Nam vô thức liếc về phía phòng ăn.

Căn phòng rộng lớn trống trải, chỉ có mỗi Quý Diễn đang ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn dài, trên bàn bày đủ món ăn phong phú. Trước mặt cậu là một chiếc đĩa sứ trắng, bên trong chỉ có một lát bánh mì nướng.

Cậu cúi đầu, chăm chú vào màn hình điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, không biết đang trả lời tin nhắn của ai.

Tô Lạc Nam ngước lên nhìn đồng hồ treo trong đại sảnh.

Bây giờ là tám giờ sáng, không sai.

Cô nhớ rất rõ, cậu trước đây là người thích ngủ nướng nhất.

Nếu không có ai gọi dậy, cậu có thể ngủ liền một mạch đến tận tối hôm sau. Lúc còn đi học, cậu toàn đi trễ.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, Quý Diễn cũng vừa vặn ngẩng lên.

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau.

Tô Lạc Nam lập tức dời ánh nhìn, cúi đầu tập trung điều chỉnh thiết bị trong tay.

"Này."

Giọng điệu cứng rắn, có vẻ như đang gọi cô.

Bây giờ trong nhà hình như chỉ còn lại hai người bọn họ. Những trợ lý, người giúp việc của cậu không biết đã đi đâu hết rồi.

Tô Lạc Nam vẫn không có ý định ngẩng đầu lên.

"Tô Lạc Nam."

Quý Diễn lại gọi cô thêm một tiếng.

Lúc này, cô mới xách thiết bị đến bàn ăn, giọng điệu lạnh nhạt: "Bắt đầu làm việc rồi sao, Quý tiên sinh?"

Gương mặt cô vô cảm, lại trở về dáng vẻ hờ hững như trước đây.

Mỗi lần nghe cách xưng hô này, Quý Diễn đều cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Cậu lười biếng quét mắt nhìn cô, rồi cúi đầu dùng dao nĩa cắt nhỏ lát bánh mì trên đĩa sứ trắng.

"Cậu không đói à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!