Tô Lạc Nam cúi gằm đầu, hàng mi dài hơi rủ xuống, che khuất đôi mắt. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt cô dường như vương một tầng hơi nước.
Hai tay cô siết chặt vạt áo đồng phục, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Cô không thể khóc.
Quý Diễn vốn đã đa nghi, nếu cô khóc, chẳng khác nào tự lộ tẩy.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng cô nhút nhát, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ là kiểu con gái hay khóc.
Vậy mà từ khi gặp Quý Diễn, cô cứ như mắc chứng rối loạn tuyến lệ vậy.
Quý Diễn cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng hơi nhíu mày, dời mắt đi, rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một chai nước, vặn nắp.
"Được rồi, thế cũng tốt. Coi như cậu có mắt nhìn, còn hơn Lư Uyển Đình."
Mỗi lần nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của Tô Lạc Nam, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác áy náy vô hình.
Càng nhìn, càng cảm thấy bản thân đúng là tệ hại.
Không hiểu sao lại đi cá cược với đám người kia, còn rảnh rỗi đến mức chạy tới trêu chọc Tô Lạc Nam.
Có lẽ Trình Cánh Văn nói đúng, gần đây cậu thực sự bị cái người cha từ trên trời rơi xuống kia làm cho phát điên, đến mức chán đời đến nỗi nhận lời tham gia một trò chơi nhảm nhí như vậy.
Khi miệng chai sắp chạm đến môi, Quý Diễn bỗng khựng lại giữa chừng, ánh mắt vô tình lướt qua Tô Lạc Nam.
Vài giây sau, cậu vặn nắp chai lại, đẩy chai nước đến trước mặt cô.
"Uống nước không?"
Bảo cậu nghiêm túc xin lỗi còn khó hơn lên trời, thế nên đây xem như cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để thể hiện thiện ý.
Tô Lạc Nam lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Quý Diễn liếc chai nước trong tay, nhấn mạnh:
"Nước sạch đấy, tớ còn chưa động vào."
Tô Lạc Nam vẫn hơi cúi mắt, khẽ nói: "Tớ biết."
Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm vẫn đang thao thao bất tuyệt về kỷ luật lớp học. Trong ngăn bàn, điện thoại không ngừng rung lên.
Quý Diễn nhíu mày, lục lọi trong túi.
Không biết khi nãy chủ nhiệm Lư kiểm tra, cậu đã giấu điện thoại ở đâu, mà bây giờ tìm mãi vẫn không thấy.
Vừa lấy được điện thoại ra, bỗng có một chiếc hộp to bằng cánh tay rơi ra từ ngăn bàn.
Quý Diễn vịn mép bàn, cúi xuống nhặt lên.
Cậu tiện tay mở hộp, lấy ra một mô hình máy bay tinh xảo, lật qua lật lại nghịch trong tay.
"Cái này của ai? Nhầm chỗ à?"
Đồ chơi trẻ con?
Sao trông có vẻ quen quen, hình như đã thấy ở đâu đó rồi...
Tô Lạc Nam khẽ giải thích: "Tớ dùng chiếc vòng cậu không cần để đổi lấy cái này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!