Tôi cùng mẹ tôi, và cả Hoắc Thời An, ba chúng tôi gặp nhau trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở nước ngoài.
Căn nhà nằm trong rừng rậm, là một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh tuyết trắng phủ đầy mênh mông, lạnh bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.
Đêm ba mươi, mẹ tôi chẳng kiêng nể muốn đẩy tôi đi.
Tôi nuốt nước nóng trong miệng xuống, đứng dậy đi lên phòng.
Mẹ nằng nặc đòi đuổi tôi ra ngoài.
Tôi nhất thời há hốc miệng, "Mẹ à, đêm hôm khuya khoắt, con mà ra ngoài thành chó đông lạnh mất?"
Nữ sĩ Chân nói, "Mặc áo khoác vào."
Tôi giả vờ đáng thương với mẹ, "Ngoài trời nhiệt độ thấp lắm, con có mặc cả chục cái áo khoác, khoác thêm chăn bông, vẫn lạnh như thường."
Nữ sĩ Chân nói, "Đúng là lạnh thật."
Tôi vừa thở một hơi, liền nghe thấy mẹ bảo, "Thế sao còn tìm cái nơi khỉ ho cò gáy này?"
"………….."
Cái tên Hoắc Thời An không những không giúp tôi, còn run vai cười như thằng ngốc.
Tôi chưa kịp mở lời, thấy mẹ lia ánh mắt tới, mi mắt giần giật làm động tác "Tiểu nhân xin được cáo lui".
Vừa ra khỏi nhà gỗ, tôi không nhịn được mà run lên cầm cập.
Phóng mắt trông ra xa, không phải cây cối thì cũng là màn tuyết trắng xóa, có lẽ lúc đó tôi chập mạch rồi, nên mới dựa vào bức ảnh trên mạng mà chọn nơi này, còn ôm thái độ nhất quyết không thay đổi, nhanh chóng đặt máy bay sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ.
Gió đêm thổi tuyết trắng bay loạn, lúc thổi lên mặt buốt như đao băng cứa.
Tôi chụp chiếc mũ sau áo lên, kéo hai sợi dây buộc dưới cằm, sau đó lại kéo cổ áo len cao cổ lên, che đi mũi và miệng, cúi đầu giẫm xuống tuyết, cứ giẫm tới giẫm lui, trong đầu nghĩ cái nọ ngẫm cái kia.
Nửa giờ trôi qua, tôi giẫm nát chỗ tuyết ngoài cửa, Hoắc Thời An mới mở cửa ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Nói chuyện xong rồi à?"
Hắn đút hai tay vào trong túi, "Không hỏi anh nói chuyện gì à?"
Tôi tiếp tục giẫm tuyết, "Lười hỏi."
Vừa dứt lời, chiếc mũ lông bị hắn kéo xuống, theo đó là tiếng hắn bất mãn gầm nhẹ, "Có thể để tâm tới chuyện người đàn ông của em hay không hả?"
Gáy tôi đột nhiên bị lộ dưới không khí lạnh, không hề đề phòng, có thể nói là cả người buốt cóng, tôi đạp hắn một cái, "Tiên sư, anh không biết đường chủ động mở miệng à?"
Hắn không tránh né, "Anh muốn em hỏi cơ."
Tôi kéo cái mũ lên, để gáy từ từ ấm lại, "Em muốn anh nói."
Hắn liếc mắt, "Thích cãi nhau đúng không?"
Tôi không mặn không nhạt nói, "Em cũng muốn hỏi anh câu này đây."
Hai chúng tôi ở ngoài căn nhà gỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, bên trong vọng ra tiếng mẹ tôi, "Không ai nhường ai, chia tay là xong."
Tôi và Hoắc Thời An nhìn nhau, chia tay cái rắm, có chết cũng không chia lìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!