Chương 42: Đứa bé ngoan!

Sáng hôm sau, tôi thức giấc từ tờ mờ sáng.

Chỗ ở của Hoắc Thời An cách trường học quá xa, nếu tôi không đi sớm, sợ là không tới kịp tiết đầu tiên.

Tôi cởi chiếc áo ngủ của Hoắc Thời An, mặc bộ quần áo không biết hắn mua cho tôi từ đời nào, size còn rất vừa vặn.

Thực tế tàn khốc nói cho tôi hay, mấy năm qua chiều cao của tôi không phát triển lạc quan cho lắm.

Tôi mặc chiếc áo phông vào, cầm áo khoác bò đi tới chiếc gương trong phòng để đồ mặc vào, nhìn gương cài khuy áo.

Lần cuối cùng mặc áo khoác bò là năm nhất đại học, bây giờ mặc vào, có phần không quen.

Tôi xoa xoa mái tóc, chợt phát hiện bên tai trái có một dấu răng rất mới.

Trông có vẻ mới xuất hiện trong vòng một tiếng trước.

"……………."

Tôi quay trở lại phòng ngủ, nhìn người trên giường, "Em đi đây."

Không có tiếng trả lời.

Tôi đi tới, một tay chống mép giường, một tay xoa xoa gương mặt hắn, "Em mang dao cạo râu cho anh đấy, để trong phòng vệ sinh, rất tiện dụng, anh nhớ phải cạo râu."

Vẫn không được đáp lại.

Tôi hôn lên mắt hắn một cái, "Em đi rồi anh nhớ gọi cô giúp việc và hộ lý tới, đợi em có thời gian sẽ tới thăm anh, em sẽ nói với anh một tiếng."

Hoắc Thời An không giả vờ ngủ nữa, hắn mở mắt ra quát tôi, "Đạ mấu, có phải sinh ly tử biệt quái đâu, em cứ lải nhà lải nhải cái gì thế?"

Tôi giận dữ quát lại, "Còn không phải vì bộ dạng sống dở chết dở kia của anh hay sao?"

Hắn nhăn nhó mặt mày, nhắm hai mắt lại, "Đi đi đi đi, đi nhanh lên hộ cái, nhìn mà phiền."

Tôi còn chưa cất bước chân, tay bị kéo lại, bên tai vang lên giọng hắn dụ dỗ, "Bé ngoan sẽ báo bình an với người yêu mình."

"………….."

Tôi dùng bàn tay kia vuốt mặt, "Đến trường em sẽ báo với anh."

Hắn được voi đòi tiên bảo, "Bé ngoan mỗi ngày sẽ chủ động gọi điện thoại cho người yêu."

Khóe miệng tôi giần giật, "Được rồi, gọi cho anh."

Hắn lại nói, "Bé ngoan…"

Tôi cắt ngang lời hắn, "Rốt cuộc anh có để em đi hay không hả?"

"Đi đi đi, để em đi!"

Hoắc Thời An buông tay tôi ra, sắc mặt khó coi lẩm bẩm chửi mấy câu, không yên lòng nói, "Đường núi quanh co, em lái chậm một chút, giờ vẫn còn sớm, tới kịp."

Tôi ừm một tiếng, "Anh chán thì xem tivi, đừng gửi wechat lúc em dạy, em để yên lặng, không biết đâu."

"Được rồi, anh tính thời gian rồi gửi cho em."

Hoắc Thời An chau mày, "Sao vành mắt em đen thui thế kia?"

Tôi không thèm để ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!