Trans: Ying Yang
Chuông báo tin nhắn của Wechat trên điện thoại di động khẽ vang lên.
Trần Triều Dao hồi thần, bật sáng màn hình.
Con số trên góc vòng tròn nhỏ màu đỏ vẫn không ngừng tăng lên. Cô nhấn vào nó thì nhận được liên tiếp các tin nhắn thoại, mỗi tin chỉ khoảng ba bốn giây, đó là phong cách của ba Trần từ trước đến nay. Ông không thích gõ chữ nhưng nói được vài từ lại phải thở hổn hển một hơi thật dài, lần nào cũng khiến Trần Triều Dao ở đầu bên kia điện thoại sốt ruột nín thở theo.
Ba Trần Chí Hoà: "Tiểu Dao à~"
"Đã đón được Tiểu Hành chưa?"
"Mẹ con hỏi khoảng mấy giờ các con về tới nhà để bà ấy dặn dì nấu cơm."
"Lúc về nhớ mua đồ uống."
"Cứ mua cái loại mà Tiểu Hành thích uống lần trước ấy, mua nhiều một chút rồi để ở nhà cũng được."
"Thôi, mua một chai là được, uống nhiều cũng không tốt."
"Lái xe cẩn thận nhé."
Trần Triều Dao thở ra một hơi, ngón tay liên tục ấn trên bàn phím.
Bà Lý: Con vẫn chưa đón được, chắc là giáo viên giữ lại giảng cho hết bài rồi. Ba bảo dì nấu cơm muộn một chút đi, đợi chúng con về rồi nấu cũng được, giờ vẫn còn sớm, chắc một lát nữa Hành bảo bối sẽ tan thôi. Thức uống và đồ ăn nhẹ con đã mua xong hết rồi.
Trần Chí Hoà: [biểu tượng cảm xúc]
Trần Triều Dao cười khẽ, vừa định thoát khỏi giao diện thì trên màn hình lại xuất hiện một thông báo mới.
Công chúa thứ high của Đế quốc: Anh Hành! Hôm nay sẽ về sao?!
Trần Triều Dao cau mày nhìn cái biệt danh nửa tây nửa ta này, suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra là ai, hừ một tiếng bằng mũi rồi nhấn bàn phím.
Bà Lý:?
Bà Lý: Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh rể!!!
Công chúa thứ high của Đế quốc:(*︿ω︿*)Chị đoán xem em có nghe không?
Bà Lý: Trần Khả Man, em ngứa đòn rồi đúng không?
Trần Khả Man nhanh chóng gửi biểu tượng cảm xúc giơ mông lên chờ đánh, dáng vẻ rất gợi đòn. Trần Triều Dao còn chưa kịp nói gì thì ông Trần phát hiện người nào đó lén chơi điện thoại trong giờ học nên giận đùng đùng muốn xông tới cho một trận.
Trần Triều Dao cong môi nhìn ông Trần điên cuồng nổi đoá trong màn hình, Trần Khả Man rụt cổ ngồi im như chim cút, không dám nói nữa.
Điệu bộ khi Ông Trần nổi giận cũng rất đáng sợ, trong bốn anh chị em chỉ có Trần Triều Dao là không sợ ông, bây giờ có thêm Lý Hành nên ông Trần lại trở nên hiếm khi hoà nhã dễ gần.
Bên này ông Trần vẫn đang dạy dỗ thì lại có một cuộc gọi khác tới.
Trần Triều Dao nhấn nút nghe, đầu bên kia bắt đầu la hét: "Dao, Dao Tử, đang làm gì đó?"
Cô quay đầu nhìn những chiếc xe đồ ăn di động nối đuôi nhau dọc con phố, trong giọng nói không giấu được nụ cười: "Đón chồng nè."
Đầu kia "chậc chậc chậc" cảm thán một hồi, trong giọng nói là vẻ ghen tỵ: "Biết rồi biết rồi, biết cậu nhặt được một tiểu soái ca siêu cấp vô địch, chăm sóc như bảo bối vậy. Còn chưa cưới mà đã gọi chồng trước rồi, cậu có thấy sến không hả?"
Trần Triều Dao thu hồi ánh mất, nhìn bàn tay phải đặt trên vô lăng, chiếc nhẫn kim cương đang nằm trên ngón tay cô, bên mép có một ngôi sao bạc sáng lấp lánh. Khi cô giơ ngón tay lên, ánh sao bạc cũng chuyển động tạo thành một vòng tròn.
Cô mỉm cười hài lòng, giọng điệu không tránh khỏi đắc ý: "Tớ rất vui vì có thể khiến cậu ghen tỵ muốn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!