Chương 7: (Vô Đề)

Trans: Ying Yang

Ánh tà dương vào khoảnh khắc cuối cùng của hoàng hôn ngoài phòng cũng đã tắt, sắc trời tối xuống, đường cái đối diện sáng lên tia đỏ mờ nhạt, chỉ có căn phòng này không thắp đèn, ánh sáng xám xịt, ảm đạm.

Lý Sa khom lưng, im lặng co người trong ghế.

"Cô…" Trần Triều Dao thấy bả vai chị ta khẽ run, do dự không biết nên nói thế nào.

Ngọn đèn màu cam ấm áp ngoài hành lang đột nhiên sáng lên.

"Chị."

Hai người ngồi đối diện nhau chỉ cách một cái bàn lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Lý Hành dựa vào tường, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, dường như cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, quần áo trên người xộc xệch.

"Sao chớp mắt đã không thấy chị đâu rồi?!" Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, mỉm cười với Trần Triều Dao, giọng nói khàn khàn còn mang âm mũi, lộ vẻ tủi thân.

Cơ thể đang gồng lên căng cứng của Trần Triều Dao lập tức thả lỏng: "Đừng lấy tay dụi mắt."

Cô cụp mắt xuống rồi hơi nhíu mày: "Sao không đi dép?"

Lý Hành cúi đầu nhìn rồi cười với cô: "Quên mất."

Tóc cậu bù xù, khuôn mặt vẫn hơi đỏ vì ngái ngủ, mắt híp lại đầy ý cười, trông vừa ngoan vừa hiền.

Vì vậy Trần Triều Dao cũng bất giác nở nụ cười, ánh mắt đảo quanh người cậu.

Lý Sa ở bên cạnh đột nhiên đẩy bàn một cái.

"Lý Hành." Mái tóc chị ta rối loạn, tầm nhìn rơi vào khoảng không mờ tối trong căn phòng: "Cậu đi đi."

Lý Hành sững sờ vài giây rồi có chút khó xử mà gọi chị ta: "Chị…"

"Đừng gọi tôi là chị!" Lý Sa hét lên, giọng nói sắc bén cào xé tai người khác.

Chị ta hít sâu vài hơi rồi chỉ vào Trần Triều Dao: "Cô ấy mới là chị cậu."

Lý Hành đứng thẳng người, mờ mịt chớp mắt: "Ý chị là gì?"

"Tôi không cần cậu nữa." Chị ta lạnh giọng nói, nhưng ngữ điệu lại rất nghiêm túc: "Cậu đi với chị cậu đi, rời khỏi chỗ của tôi."

Nụ cười trên môi Lý Hành nhạt dần: "Chị bị bệnh à?"

"Cậu quan tâm tôi có bệnh hay không." Lý Sa nở nụ cười vô cùng lãnh đạm: "Cậu mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi chỗ này đi, bà đây nuôi thứ vô dụng là cậu hơn mười năm cũng đủ rồi. Người chị bên cạnh cậu có tiền, sẵn sàng chu cấp cho cậu, cậu ôm lấy cô ấy dỗ dành vài câu là muốn gì có đó, còn hơn là chết ở nơi hôi hám này."

Lý Hành không lên tiếng nhưng cũng chỉ đứng đó không nhúc nhích, cậu siết chặt góc áo, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt lại tái nhợt, thật sự bị lời chị ta đâm sâu vào lòng.

Trần Triều Dao rất đau lòng cũng rất tức giận. Cô cho rằng mình đang dùng cách uyển chuyển nhất có thể khiến Lý Sa nghĩ thông suốt và Lý Hành sẽ đi theo cô. Nhưng cô thật sự không ngờ Lý Sa lại cực đoan như vậy, cực đoan tới mức không quan tâm đến tình cảm.

Cô đứng dậy muốn giảng hoà, nhưng Lý Sa không cho cô cơ hội lên tiếng.

"Đồ chết tiệt, cút khỏi đây cho tôi! Cút!" Lý Sa gân cổ lên hét, túm hộp thuốc lá bên cạnh rồi ném mạnh.

Hộp thuốc lá bị vò nát ném trúng góc áo Lý Hành rồi rơi xuống đất.

Dường như cậu bị ném trúng nên đau, lùi lại sau một bước.

"Hành Hành." Trần Triều Dao hoảng sợ gọi tên cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!