Chương 4: (Vô Đề)

Trans: Ying Yang

Có ai đó đang chơi ghita dưới gốc cây ngô đồng.

Phía sau là một màn sương trắng dày đặc, làm mờ khung cảnh xung quanh thành những đốm sáng. Ánh nắng màu vàng sâu hun hút, xuyên qua lớp sương mù làm mờ đi bóng lưng người ấy thành một đường cong mềm mại.

Cậu là trung tâm của cả thế giới.

Tim cô đập rất nhanh, như chim vỗ cánh bay. Cô mang theo sự vui mừng, không đợi được nữa nhấc chân lên chạy như bay về phía người đó. Nhưng mỗi bước đi đều như trên mây, nhẹ nhàng bâng khuâng, lòng cô rất lo lắng, nhưng càng đấu tranh lại càng cách cậu xa hơn.

Cô gọi tên cậu trong tuyệt vọng, nhưng lại không thể nghe thấy giọng nói của mình, cả thế giới dường như im lặng.

Cô gào thét ra sức giãy giụa, rồi lại ngã xuống đất.

Dường như người phía trước đã phát hiện ra, cậu quay đầu nhìn lại.

Cô cố gắng mở to mắt, khuôn mặt cậu như phủ một lớp sương mù, mơ hồ không rõ, nhưng cô lại nhớ rõ mọi chi tiết trên khuôn mặt cậu. Những giọt nước trong veo đọng lại trên lông mi, má lúm đồng tiền không sâu trên má và cả những đường vân trên môi cậu.

Như có chú chim non từ lồng ngực cô vỗ cánh bay về phía cậu, sau đó cô nghe cậu nói:

"Chị."

Cô rơi từ đám mây xuống rồi tỉnh lại.

Trần Triều Dao nhìn đèn chùm trên đầu, hơi thở trở nên dồn dập. Căn phòng yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập như trống đánh của cô.

Hôm nay đã là ngày thứ năm cô trở về, từ khi có những suy nghĩ bồng bột đó, lòng cô háo hức mong chờ, thế nên mấy ngày nay cô đều rất khổ sở.

Cô nghĩ về cậu cả ngày lẫn đêm, từ cái nhìn đầu tiên khi tỉnh dậy đến giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cả đêm nằm mơ cũng thấy cậu.

Hoặc là cậu đang mỉm cười với cô dưới tán cây, ánh mắt gợn sóng, hoặc là đang dựa vào cửa sổ lật một cuốn sách, gió thổi bay vạt áo cậu.

Từng khung cảnh đều tuyệt đẹp khiến khoé miệng cô cong lên.

Đôi lúc cũng sẽ mơ một giấc mơ rất dài, ở trong mơ cô có thể thoải mái vuốt ve cậu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và cái trán đầy mồ hôi của cậu, giọng nói khàn khàn gọi cô là chị.

Cô ngượng ngùng đỏ mặt trong giấc mơ, lại ôm cậu chặt hơn.

Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy trống rỗng.

Muốn được cậu lấp đầy, con người cô, trái tim cô, và cả cuộc sống của cô.

Nhớ nhung đến phát điên khiến cô thường xuyên ngẩn ngơ, trong cuộc họp buổi sáng khi nghe cấp dưới báo cáo mà cô thất thần không biết bao nhiêu lần, khi ký giấy tờ lại viết tên cậu, mỗi nét bút tựa như đang khắc vào trái tim cô.

Khi cô đi ngang qua phòng trà nước, nghe thấy mấy cô gái nhỏ bên trong xì xào bàn luận gần đây chủ tịch Trần có gì đó không đúng lắm.

Thật sự là rất không đúng, vì một người mà cô trở nên không còn là cô của trước kia.

Chỉ khi làm những điều khác có liên quan đến cậu thì cô mới lấy lại tinh thần, trở nên có sức sống. Cô chạy Đông chạy Tây, bận rộn tạo dựng các mối quan hệ, những điều này có vẻ kỳ lạ với người khác nhưng ngoài cô ra thì không ai biết cô đang làm vì điều gì, chỉ là dường như ai cũng nhìn ra cô đang theo đuổi tình yêu.

Tình yêu đó!

Cô chợt giật mình, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, từ trên giường ngồi dậy.

Kéo tấm rèm cửa dày nặng ra, tia nắng ban mai chiếu vào, trời vẫn sớm mà cô đã không còn buồn ngủ nữa.

Hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Cô vui vẻ nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!